Tim Đập Trên Đầu Lưỡi

Chương 12 : Theo đuổi cùng đánh giá

Ngày đăng: 12:30 19/04/20


Editor: Trà sữa trà xanh



Lâm Khả Tụng: đi chết đi.



Tống Ý Nhiên: chúng ta là d]d]lqd anh em, không cầu sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, chỉ cầu chết cùng ngày cùng tháng cùng năm.



Lâm Khả Tụng:......



Mà lúc này, dưới ánh đèn màu trắng, một người đàn ông mặc tây trang màu đậm ngồi nghiêm chỉnh trước sô pha.



Khuôn mặt của anh tuấn mỹ mà vô dục, trong đôi mắt giống như là một màn trời cuộc đang hạ xuống.



Ồn ào náo động cùng với phù hoa của Newyork lắng đọng xuống quanh thân anh, giống như mây khói trôi qua.



Trên bàn nhỏ trước sô pha, một ly cà phê tản ra sương mù, hương thơm đậm đà bay đến mọi ngõ ngách ở bốn phía.



"Thiên Phàm, gần đây anh rất bận rộn sao, bận đến quên cuộc hẹn với tôi."



Người đàn ông ngồi đối diện anh mở miệng, trong giọng nói của hắn lộ ra vẻ thấu tình đoạt lý.



"Nếu tôi không cần kiếm tiền để nói chuyện phiếm với bác sĩ Tạ anh đây, thì sẽ không quên cuộc hẹn với anh."



Giọng nói lạnh lẽo mà đạm bạc vang lên, khiến tách cà phê nóng ấm áp bị che bởi một tầng sương lạnh.



"Được rồi, được rồi. Xem ra anh vẫn không thay đổi gì. Chỉ là người bên cạnh anh có chút lo lắng cho anh."



"Anh nói Meire sao?"



"Anh ta đương nhiên là một người trong số đó."



"Sao cậu ta lại lo lắng cho tôi?"



Bác sĩ Tạ cầm gọng kính của mình: "Cậu ấy nói từ lúc từ Trung Quốc về Newyork, hành động của anh có chút khác thường. Nói thí dụ như, anh mang chiếc xe đạp mua bên Trung Quốc về Newyork. Anh chưa từng lưu lại đồ vô dụng."



"Đó là xe đạp của tôi. Nếu như tôi muốn, tôi có thể tặng nó đến Bắc Cực."



Giọng nói của anh không chỉ có lạnh lẽo, còn có một cảm giác không thể vượt qua.



"Tháng trước, anh thường sai người đi mua hồ lô nhào đường. Thật sự rất khó tìm được hồ lô nhào đường ở Newyork này. Cho dù ở trong phố người Hoa, cũng hiếm khi nhìn thấy hồ lô nhào đường."




"Nghe nói sờ một cái vào viên tròn tròn của đồng ngưu ở Wall Street, vô luận xào cổ phiếu gì thì cũng sẽ lên giá."



"Tròn tròn? Cái trứng gì...... Em không đầu cơ cổ phiếu! Chính anh đi sờ cho đủ đi!"



Giọng nói càng ngày càng xa, một bên mặt của Giang Thiên Phàm khẽ nghiêng, hơi ngẩng cằm, giống như đang tìm gì.



Lúc này, Meire nhận một cú điện thoại, sau đó vẻ mặt trở nên cổ quái.



"Tiên sinh, nghe nói quy tắc của cuộc thi kia đã thay đổi."



Giang Thiên Phàm trầm mặc chẳng nói đúng sai, giống như tất cả không có quan hệ gì với anh.



Trong đám người, người có giọng nói quen thuộc đã biến mất rồi.



Giống như là ảo giác.



"Cuộc thi được phó thác cho Hải Tuyển, từ trong đám người có sở thích nấu nướng nghiệp dư trúng tuyển sẽ tuyển chọn những người thật xuất sắc bước vào cuộc thi." Meire liếc mắt quan sát gò má của Giang Thiên Phàm, "Sau đó các đầu bếp từng đạt được sao Michelin tới chọn lựa học sinh, cấp cho 3 tháng tiến hành huấn luyện. Ba tháng sau, những học sinh này đại biểu cho thầy của bọn họ dự thi. Tình huống như vậy thì sẽ tránh được tình trạng so sánh tài nấu nướng giữa những đầu bếp từng đạt sao Michelin khiến mọi người lúng túng. Thắng tất nhiên sẽ sáng rỡ, thua cũng không thể hoàn toàn đại biểu cho tài nghệ của bậc thầy."



"Tôi cảm giác cậu đang nhìn tôi."



"Đúng, tôi đang nhìn anh, tiên sinh." Trong đôi mắt của Meire là ý cười thuộc về bậc trưởng lão cơ trí.



"Cậu muốn tôi phái người dự thi."



"Tiên sinh, Giang thị có rất nhiều người Hoa kinh doanh ở nơi này có thực lực hùng hậu nhất về món ngon, đầu bếp ưu tú dưới cờ đếm không xuể. Nhưng người chân chính có thể thể hiện tài nghệ tốt nhất, chính là tiên sinh. Nếu như ngài nguyện ý dự thi, hơn nữa còn hướng dẫn một người bình thường mà nói, tôi đảm bảo với ngài, vô luận thắng thua, cũng sẽ tăng lên sự nổi tiếng của Giang thị cùng với sự đoàn kết trong đồng bào ta."



"Tôi cảm thấy không giống như đầu bếp chính hoặc là người kinh doanh ngành ăn uống, lại giống như muốn đi tranh cử Tổng Thống."



"Cho nên ngài không đồng ý sao?"



"Tài nấu nướng là sự theo đuổi đúng đắn, không phải là đánh giá."



Giang Thiên Phàm nói tới đây liền dừng lại.



Meire gật d[[dlqd đầu cười một tiếng, đáp án như vậy hình như đúng như dự đoán của anh.



"Có lẽ tiên sinh sẽ tham dự, sẽ có chuyện gì xảy ra đây?"