Tim Đập Trên Đầu Lưỡi

Chương 262 : Cả đêm sóng gió (2)

Ngày đăng: 12:30 19/04/20


Vào lúc Lâm Khả Tụng muốn trở lại phòng ngủ, cô phát hiện hình như cửa phòng bếp chỉ khép hờ.



Là Meire quên khóa cửa sao?



Hay là Giang Thiên Phàm ở bên trong.



Ngón tay Lâm Khả Tụng vịn vào bên cạnh cửa, chậm rãi mở nó ra.



Trong bóng tối, cô mơ hồ thấy một bóng dáng trong góc phòng bếp.



Lâm Khả Tụng mò tới đèn ở bên tường, ấn xuống, trong nháy mắt, cả phòng bếp đều sáng lên.



Mà bóng dáng đưa lưng về phía Lâm Khả Tụng kia, đứng ở kệ hàng hóa cuối cùng, không biết đang làm gì ở trong góc.



Trong nháy mắt khi ánh đèn sáng lên, anh ta kéo nón xuống, đột nhiên xoay người, tông vào Lâm Khả Tụng, xông ra ngoài.



Lâm Khả Tụng giữ vai của mình, đau đến xương hình như cũng muốn nứt ra.



Nhưng giây kế tiếp, cô hiểu rõ.



Đó là ăn trộm!



Phòng nhà Giang Thiên Phàm nhiều như vậy nhưng lại trống trải, nhất định là một tòa nhà trống không!



Lâm Khả Tụng chợt nghĩ đến Giang Thiên Phàm, không thấy anh, không biết kẻ trộm có cố ý gây bất lợi gì cho anh không?



Người đàn ông kia đã chạy trốn ra ngoài, sắp rẽ cua, nơi đó chính là phòng của Giang Thiên Phàm!



Vào giây phút đó, một âm thanh hết sức thống khổ vang lên, ngay sau đó chính là tiếng thứ gì đó ngã xuống.



Trong lòng Lâm Khả Tụng cả kinh, vội nhấc chân đi.



“Giang Thiên Phàm! Giang Thiên Phàm!”



Giọng nói của cô vang vọng trong hành lang trống trải, nhưng không có tiếng trả lời của Giang Thiên Phàm.



Lòng nóng như lửa đốt.



Lâm Khả Tụng thề, lúc chạy nước rút ở chương trình trung học cũng không có nhanh đến như vậy!



Cửa phòng Giang Thiên Phàm mở rộng ra, ánh sáng chiếu lên hành lang.



Một bóng dáng đưa lưng về phía Lâm Khả Tụng đã té ngã xuống đất, Lâm Khả Tụng nhanh chóng xông lên đỡ đối phương.




Lâm Khả Tụng hết ý kiến.



“Ở bên phải cửa, có một nút báo động. Ấn xuống, nhân viên an ninh sẽ chạy tới.”



“Ồ!” Lúc này Lâm Khả Tụng mới nhớ đến nơi này là khu dân cư cao cấp, bảo toàn là hoàn toàn chu đáo kỹ lưỡng.



Chỉ là Lý Ngạn vào đây bằng cách nào? Rõ ràng anh ta biết muốn vào biệt thự của Giang Thiên Phàm phải có mật khẩu, hơn nữa anh ta đến phòng bếp làm gì?



Lý Ngạn thấy bọn họ không chịu ra ngoài, bắt đầu đập đồ trong nhà loạn xạ.



Một tiếng lại một tiếng, răng rắc, Lâm Khả Tụng nghe đến đầu đều đau.



“Anh ta..... Không phải trước đó anh ta đi theo anh sao? Hơn nữa còn rất quan tama nh.....”



Lâm Khả Tụng nhớ, ban đầu cô dẫn Giang Thiên Phàm đi ăn vặt, Lý Ngạn còn muốn xem chứng minh của cô, chính là muồn bảo đảm an toàn cho Giang Thiên Phàm. Ở trong lòng của Lâm Khả Tụng, Lý Ngạn rất nghiêm túc trong công việc, làm tròn bổn phận, cái gì cũng đều vì Giang Thiên Phàm mà nghĩ.”



"Bởi vì anh ta làm sai một chuyện."



Giang Thiên Phàm không có chút ý tứ muốn tiếp tục giải thích, Lâm Khả Tụng cũng hiểu, đây không phải là vấn đề mình cần hỏi, không cần hỏi nhiều.



Rất nhanh, nhân viên an ninh liền chạy tới, chế ngự Lý Ngạn, giao cho cảnh sát xử lí.



Lâm Khả Tụng nhận được điện thoại của nhân viên bảo vệ gọi đến, lúc này mới giải tán khỏi phòng bếp, đi theo Giang Thiên Phàm ra ngoài.



Cửa biệt thự rộng mở, ánh đèn xe cảnh sát xẹt qua mặt của Lâm Khả Tụng.



Lý Ngạn vẫn còn giãy giụa, cảnh sát không thể không kìm anh ta trước mui xe.



Giây phút anh ta nhìn thấy Giang Thiên Phàm, đôi mắt trừng lên như muốn rớt ra ngoài: “Giang Thiên Phàm! Giang Thiên Phàm! Tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu! Tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu!”



Gương mặt của Giang Thiên Phàm vẫn bình tĩnh như cũ, cảnh sát đi tới bên cạnh anh, đưa cho anh một tập tài liều mời kí tên xác nhận.



"Tiên sinh, xin ở ký tên ở chỗ này."



Lúc đối phương hình như phát hiện mắt anh không nhìn thấy, liền cố gắng cầm tay Giang Thiên Phàm.



Giang Thiên Phàm lại tránh được.



“Lâm Khả Tụng.”



Nghe anh gọi tên mình, Lâm Khả Tụng khẩn trương bước lên, “Có chuyện gì sao, Giang tiên sinh?”