Tim Đập Trên Đầu Lưỡi

Chương 27 : Mỳ trộn nấm hương thịt băm

Ngày đăng: 12:30 19/04/20


Editor: Trà sữa trà xanh



"Ký tên vào chỗ nào?"



Giang Thiên Phàm giơ tay lên, Lâm Khả Tụng lại dừng lại, không biết mình có nên chạm vào anh không.



Cho đến khi chân mày của Giang Thiên Phàm nhíu lại, Lâm Khả Tụng mới vội vàng nhận lấy bút cảnh sát đưa tới, nhét vào trong tay Giang Thiên Phàm, nắm ngón tay của anh dịch chuyển đến chỗ ký tên.



"Chính là chỗ này."



Giang Thiên Phàm động tay. Anh ký tên tiếng Anh của mình vô cùng tao nhã, Lâm Khả Tụng mở to hai mắt, sao giống nét chữ ghi chú trên cuốn sách kia vậy.



Chẳng lẽ những ghi chú kia đều là do Giang Thiên Phàm viết?



Gió đêm lạnh lẽo lướt qua mấy sợi tóc trên trán Giang Thiên Phàm, êm ái giống như sóng biển chạy dài không dứt.



Cô đã từng cảm thấy gò má của Giang Thiên Phàm lạnh lùng tựa như vách đá, mà giờ khắc này lại có cảm giác cô đơn không lý do.



Cảnh sát đã rời đi, Lý Ngạn cũng bị dẫn đi, anh ta sẽ bị thưa ra tòa



Giang Thiên Phàm quay người sang.



Không có gậy dò đường, anh đi tới cửa, hơi do dự một lát, chợt mở miệng: "Lâm Khả Tụng, tới đây."



"Hả?"



Lâm Khả Tụng chạy nhanh đến bên cạnh anh. Nhưng cô tuyệt đối không ngờ rằng, Giang Thiên Phàm lại giơ bàn tay lên.



"Bờ vai của cô đâu?"



"Ở chỗ này......" Lâm Khả Tụng cẩn thận từng li từng tí giữ chặt cánh tay của Giang Thiên Phàm, đặt nó lên đầu vai của mình.



Lòng bàn tay của anh rất ấm, nhiệt độ đó khiến lòng người an tâm.



"Trở về."



"Ừ."



Lâm Khả Tụng từ từ đi lên cầu thang, Giang Thiên Phàm ở phía sau đi theo cô.



"Đóng cửa lại, nhớ bố trí canh phòng."



Giọng nói của anh từ phía sau truyền đến, khoảng cách gần như vậy, khiến cô luôn có một loại ảo giác, khi nói chuyện hơi thở của đối phương quanh quẩn bên gáy của cô.



Cô nghe theo lời anh, thiết lập mật mã. Vừa đi, vừa xác định tất cả cửa sổ đã được đóng chặt chưa.



Cửa sổ gần phòng bếp đã bị đập bể, gió đêm thổi tới, rèm cửa sổ tung bay trong gió, tựa như làn váy của âm hồn.



Nếu như không phải Giang Thiên Phàm đang ở phía sau lưng cô, Lâm Khả Tụng cảm thấy mình nhất định sẽ bị hù chết.



"Vừa rồi cô nói cô phát hiện Lý Ngạn trong phòng bếp phải không?"



"Ừ, đúng vậy."



Lâm Khả Tụng cũng cảm thấy rất kì quái. Nếu như Lý Ngạn ghi hận Giang Thiên Phàm không chút lưu tình bức anh ta đi, vậy anh ta có thể đến phòng ngủ của Giang Thiên Phàm quấy rối, tại sao lại đến phòng bếp đây?



"Trở về phòng bếp xem một chút."



"Được."



Lâm Khả Tụng mở cửa phòng bếp ra, Giang Thiên Phàm đi theo cô.



"Cô nhìn kỹ một chút, đặc biệt chỗ Lý Ngạn đứng lúc nãy, có gì đặc biệt không?"



"Được!"



Lâm Khả Tụng nhón chân lên, nghiêng người sang, nhìn thấy đồ gì đó ở trông góc.



Cô đạp lên kệ hàng, muốn bắt chước bộ dáng của Lý Ngạn leo lên, nhưng mà cô vẫn không với tới.



"Giang tiên sinh, hình như có đồ vật gì đó! Nhưng tôi không với tới!"



Nói xong, Lâm Khả Tụng liền cảm thấy có người giữ chặt lưng của mình, mà cô còn chưa kịp phản ứng, liền bị bế lên, ngồi lên đầu vai của Giang Thiên Phàm.



Một khắc kia, cô thiếu chút nữa đã thét chói tai, quá khẩn trương nên đè đầu của Giang Thiên Phàm xuống.



"Cô vội cái gì, tôi sẽ không để cô té xuống."



Giọng nói của anh vẫn lạnh, nhưng cô có thể cảm nhận được rõ ràng anh đã giảm lại âm lượng của mình.



Lâm Khả Tụng cẩn thận buông Giang Thiên Phàm ra, thử duỗi tay dài ra.



"Giang tiên sinh, xin nhích sang bên trái một chút."



Ngón tay của Lâm Khả Tụng chộp được vật nhỏ màu đen, dùng sức xé ra, lôi nó xuống.



"Được rồi! Giang tiên sinh! Tôi lấy được rồi!"




Cô cho là anh sẽ lạnh giọng nói ăn xong nhớ cầm chén đũa đi rửa, thế nhưng anh lại ngồi xuống bên người Lâm Khả Tụng.



Tất cả yên tĩnh lại, chỉ còn lại âm thanh Lâm Khả Tụng ăn mì.



Khi nuốt sợi mì thứ nhất vào, Lâm Khả Tụng liền ngây ngẩn cả người. Chỉ là mì trộn nấm hương thịt băm bình thường mà thôi, lại có mùi vị thơm nồng như vậy.



Mùi thơm của thịt băm cùng với nấm hương, gừng, tỏi gia vị dung hòa chung một chỗ, tạo thành một mùi vị sâu xa, cảm giác ấm áp từ đầu lưỡi tuôn đến tận đáy lòng.



Sợi mì ngoại trừ co dãn, còn mang theo mùi hương trứng gà nhàn nhạt cùng với mùi thơm của cây kiều mạch.



Những yếu tố này khiến Lâm Khả Tụng muốn một hơi ăn hết tô mỳ này.



Nhưng Giang Thiên Phàm lại đang ngồi đối diện với cô.



Mấy ngày nay, Lâm Khả Tụng đã hiểu sâu sắc thính giác của Giang Thiên Phàm thần kỳ đến cỡ nào. Hơn nữa khi anh dùng cơm luôn luôn ưu nhã, nghe cô ăn mì phát ra âm thanh rầm rầm rào rào, nhất định sẽ cảm thấy rất không thoải mái?



Vì vậy cô chỉ có thể cố nén miệng to ăn mì, gắp lên mấy sợi mì, đưa vào trong miệng còn phải đặc biệt cẩn thận không phát ra âm thanh gì.



Lâm Khả Tụng vừa ăn, vừa giương mắt liếc qua Giang Thiên Phàm.



Khối băng lớn vẫn ngồi ở nơi này làm gì đó? Có thể cho cô ăn tự nhiên thoải mái không đây?



Giang Thiên Phàm khẽ dựa vào bàn đài, nghiêng mặt. Ánh mắt của Lâm Khả Tụng nhìn ánh mắt thâm thúy của anh, rồi nhìn tới cằm của anh, dọc theo cổ miêu tả bả vai căng chùng vừa phải, cuối cùng dừng lại ở ống tay áo đã tháo nút của anh, đã được kéo lên ngay ngăn, dừng lại ở trên cẳng tay anh.



Lâm Khả Tụng theo bản năng nghiêng mặt đi.



Bởi vì một khắc kia cô có chút kích động, cô muốn kéo áo sơ mi của Giang Thiên Phàm ra, xem anh trừ lạnh lùng xa cách ra còn có vẻ gì khác.



Ý nghĩ như vậy thật sự là quá biến thái!



"Mỳ có vấn đề gì không?" Giang Thiên Phàm đột nhiên hỏi.



"Không! Không có bất cứ vấn đề gì! Ăn rất ngon!"



Sao anh lại nghĩ có vấn đề? Vấn đề lớn nhất chính là ăn quá ngon khiến cô không cách nào ngăn mình không há to miệng!



"Âm thanh cô ăn mỳ không giống như ‘ ăn rất ngon’."



Giang Thiên Phàm đưa bàn tay qua, đặt lên cánh tay của Lâm Khả Tụng  .



Một khắc kia, Lâm Khả Tụng khẩn trương lên, cứng ngắc không biết nên làm cái gì.



Mà bàn tay của Giang Thiên Phàm lại dọc theo cánh tay của cô chậm rãi xuống phía dưới, đi tới chỗ cổ tay.



Đây là lần đầu tiên Lâm Khả Tụng cảm nhận rõ ràng đầu ngón tay của đối phương. Đó là một xúc cảm dịu dàng rất khác sự lạnh lùng mà anh toát ra.



Anh lấy đi đôi đũa trong tay cô, rồi nghiêng người tới phía cô.



Khi anh dần đến gần, Lâm Khả Tụng chỉ cảm thấy không khí không hiểu sao xao động, ngay cả lông mi dày của anh cũng giống như cánh chim đang rục rịch, bóng mờ chỗ mí mắt mơ hồ run động.



Anh gắp sợi mì trong chén lên, ngậm vào trong miệng.



"Mỳ không có vấn đề. Mùi vị cũng không. Là nấm hương hay thịt có vấn đề sao?" Giang Thiên Phàm nghiêng mặt sang bên Lâm Khả Tụng.



Cô cảm nhận được sự suy đoán trong mắt anh.



"Nấm hương đâu?" Giang Thiên Phàm khẽ nhăn đầu lông mày hỏi.



"Tôi...... Tôi gắp cho anh."



Lâm Khả Tụng cẩn thận từng li từng tí lấy đôi đũa khỏi tay anh, gắp lên một khối nấm hương, đưa đến trên môi anh.



Lâm Khả Tụng đã từng cảm thấy bờ môi của anh lạnh và mỏng rất nghiêm nghị, anh lại luôn mím môi khiến người ta khẩn trương. Nhưng giờ phút này cô mới phát hiện, anh có bờ môi rất đẹp, khi hé mở, càng làm cho người ta muốn hô to quả thực là quá mê người.



Khi Lâm Khả Tụng nhẹ nhàng đưa nấm hương vào miệng anh, cô có thể cảm nhận được đầu lưỡi của anh trong nháy mắt đó.



Cô không thể không ngừng thở, đầu lưỡi của Giang Thiên Phàm giống như xẹt qua trái tim của cô, đến nỗi tế bào nhỏ bé nhất cũng rung động theo.



"Nấm hương cũng không có vấn đề. Là thịt băm ăn không ngon sao?"



Anh cố chấp muốn biết rõ rốt cuộc mỳ trộn nấm hương thịt bằm này có vấn đề gì.



Mà Lâm Khả Tụng chợt ý thức được, cô đã dùng qua đôi đũa này!



Sao Giang Thiên Phàm lại không có phản ứng gì!



Nếu anh nghĩ đến, sẽ trực tiếp dùng đôi đũa này đâm chết cô không?



Nhưng, hiện tại d[d[lqd cô chỉ có thể nhắm mắt gắp lên thịt băm, đưa vào trong miệng của anh thôi.



Không thể không nói, tư thế anh khẽ ngửa cằm lên chờ đợi thật sự có mấy phần đáng yêu. Ngay cả cằm vốn lạnh lùng cũng trở nên tính trẻ con rồi.



"Thịt băm cũng không có vấn đề, rốt cuộc cô cảm thấy chỗ nào không ngon?"



Giang Thiên Phàm nhíu chân mày lại.