Tim Đập Trên Đầu Lưỡi
Chương 29 : Phòng bếp địa ngục
Ngày đăng: 12:30 19/04/20
Editor: tu tai
Đúng vậy, trước kia lực chú ý của cô vẫn đặt ở tính thích sạch sẽ, chứng cưỡng bách và suy nhược thần kinh của Giang Thiên Phàm, mà quên mất thành tựu anh ta đạt được trong lĩnh vực này cùng với phong cách của anh ta.
Cảnh tượng trước mắt, cảm giác có vài phần trai tài gái sắc.
Elis cùng giang thiên buồm là cùng một cái thế giới người.
Càng không cần phải nói thân là đầu bếp chính lại là một cô gái xinh đẹp như Elis. Mái tóc vàng của cô ấy được chải gọn gàng, buộc lên sau gáy, thân hình yểu điệu, có thể nói linh lung hấp dẫn. Trong ấn tượng của Lâm Khả Tụng, nữ đầu bếp đều là béo mập nở nang, mà Irri ti hoàn toàn chính là một báu vật.
Thật đáng tiếc là ánh mắt của Giang Thiên Phàm không nhìn thấy, nếu không sự tồn tại của Elis vui tai vui mắt cỡ nào chứ.
"Đây chính là học sinh mà anh đưa tới cho tôi sao?"
Elis rất hứng thú nhìn Lâm Khả Tụng, ngón tay chống cằm. Cái loại ánh mắt như gai châm đó giống như biến mất.
"Đúng vậy. Cô ấy không có một chút nền móng nào."
"Không có một chút nền móng nào?" Elis lộ vẻ kinh ngạc, "Vậy mà anh lại nhận một học trò không có một chút kinh nghiệm nào trong phòng bếp?"
Rất xin lỗi tôi không biết cái gì cả, khiến cô chê cười rồi.
Lâm Khả Tụng ở trong lòng thở dài một cái.
"Bình thường ở nhà cô có thể làm chút đồ ăn gì hay không?" Elis vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi.
"Tôi sẽ nấu mì ăn liền."
Lâm Khả Tụng ha ha hai tiếng, cười đến hơi khó coi.
Ở trong trường học, không phải đi ăn nhà hàng với Tống Ý Nhiên chính là ăn tại căng tin trường học. Về đến nhà, có một người mẹ chuẩn hiền thê lương mẫu ở, cô ngay cả cái xẻng cũng không có chạm qua.
Elis cười khẽ một tiếng, nhìn về phía Giang Thiên Phàm: "Anh cố ý, ra một nan đề cho tôi sao."
"Chính là bởi vì không có kinh nghiệm, cho nên ta phải cho cô ấy kinh nghiệm."
"Được rồi." Elis vỗ tay một cái, nói với Lâm Khả Tụng, "Đi theo tôi. Nhưng nếu như cô bị cắt vào tay, cũng đừng rơi nước mắt ở trong bếp của tôi."
"Vâng, bếp trưởng."
Lúc này Giang Thiên Phàm lại lên tiếng: "Lâm Khả Tụng, cô phải nhớ, trọng điểm của việc hôm nay cô tới đây cũng không phải là tốc độ, mà là dùng phương pháp đúng nhất để cắt nhỏ nguyên liệu. Hiểu chưa?"
"Hiểu."
Elis nhướng nhướng đuôi lông mày, "Anh Giang, anh nói như vậy sẽ làm cô ấy sinh ra tính ỳ, cũng không có lợi cho tôi quản giáo."
"Nếu đi theo cô đi vào phòng bếp rồi, thì cô ấy cũng sẽ không có tính ỳ nữa." Giang Thiên Phàm lấy gậy dò đường ra, đi lên lầu.
"Đi thôi." Elis đưa Lâm Khả Tụng đi vào phòng bếp.
Vừa đi, Elis vừa giới thiệu nhân viên đang làm việc ở nơi này với cô.
Sau đó dẫn cô tới trước mặt một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi.
"Bội Phách, cô ấy tên Khả Tụng. Phát âm cùng cách dùng bánh bao Dương giác không sai biệt lắm. Hôm nay liền theo anh. Cô ấy là một người mới, cho nên không nên có mong đợi đối với tốc độ của cô ấy. Tôi sẽ tự mình dạy cô ấy phương pháp đơn giản cắt nhỏ một vài nguyên liệu nấu ăn, anh tiến hành phân phối công việc cho cô ấy."
Lâm Khả tụng có chút quýnh, hình như rất nhiều người nhắc đến tên của cô đều muốn ví với cách dùng Dương Giác bánh bao vậy.
Bội Phách gật đầu một cái: "Vâng, bếp trưởng."
Elis gật đầu một cái, làm mẫu cách cắt khoai tây, cà rốt, cà rốt và rau cải trước mặt Lâm Khả Tụng. Mặc dù chỉ là cắt đồ, nhưng từ thủ pháp lưu loát cùng với góc độ đặc biệt của Elis cho thấy bản lĩnh của cô ấy hết sức thâm hậu.
"Nhớ sao?" Elis nhìn Lâm Khả Tụng một chút.
"Nhớ." Lâm Khả Tụng gật đầu một cái.
Elis khẽ nhếch khóe môi, trong mắt của cô, Lâm Khả Tụng thấy được vẻ hơi giễu cợt. Cô không tin Lâm Khả Tụng nhớ được. Hoặc là nói nhớ được cùng thao tác thực tế luôn luôn có khoảng cách.
"Cô thử một chút đi." Elis đẩy một củ cà rốt đến trước mặt Lâm Khả Tụng.
Cà rốt đã được ngâm qua. Lâm Khả Tụng đặt nó trên mặt bàn, cắt dọc từ giữa xuống. Tiếp theo, đặt một nửa ở trên bàn, bắt đầu cắt dọc. Lâm Khả Tụng chú ý tới,thủ pháp Elis cắt cà rốt rất nhanh. Cô biết nếu mình cắt chậm, sẽ rất dễ dàng bị sặc đến. Hơn nữa trong bếp bận rộn, cũng không có thời gian dư thừa để cô đi ngâm cà rốt đã được cắt ra.
Cô chỉ có thể nhắm mắt, cố gắng cắt từng dao từng dao nhanh hơn. Đặc biệt là bị Elis nhìn chằm chằm, Lâm Khả Tụng có một loại cảm giác đứng ngồi không yên.
Sau khi củ cà rốt đầu tiên bị cắt gọn hoàn toàn, Elis đưa tay cầm cà rốt mà Lâm Khả Tụng đã cắt ra lên, thả chúng rơi xuống. Cô dùng ánh mắt dò xét nhìn chúng, không nhanh không chậm nói: "Mặc dù động tác rất chậm, miếng cà rốt cắt ra không đều nhau, nhưng ít nhất phương pháp không sai. Cứ tiếp tục như vậy. Bội Phách, anh để mắt đến cô ấy. Đồ cô ấy cắt ra, anh nhất định phải kiểm tra một lần."
"Vâng, bếp trưởng." Bội Phách gật đầu một cái.
Khi Elis rời đi, cả phòng bếp đều bận rộn.
"Lâm Khả tụng! Ngài Giang bảo cô đến lầu ba một chuyến!"
"Ồ! Lập tức!"
Lâm Khả Tụng nhìn về phía Bội Phách, Bội Phách gật đầu một cái, ý bảo cô đi lên.
Lâm Khả Tụng cảm thấy thấp thỏm. Mấy tiếng đồng hồ này, cô bị Bội Phách quát tháo nhiều lần...... Có lẽ đây là muốn tính sổ rồi.
Nhưng cái gì cũng có lần đầu tiên mà, cô chỉ là con chim non, miệng còn hôi sữa, chẳng lẽ còn trông cậy vào cô biết bay hay sao?
Hít một hơi, Lâm Khả Tụng đi lên lầu ba.
Mỗi một bước đều mang tâm trạng nặng nề.
Cô không ngừng nhớ lại chuyện mình làm sai, ví dụ như thái cà rốt không đều, động tác quá chậm, da cá hồi lại dính nhiều thịt cá như vậy bị bỏ đi thật quá lãng phí, còn có...... Cô không biết cá hồi......
Lầu ba này giống như một vườn hoa lộ thiên trên một cái đài.
Ánh nắng ấm áp tìm rơi xuống đất, xung quanh đài hoa nở rực rỡ, mà nơi này chính là nơi mềm mại nhất trong một vùng sắt thép vững chắc.
Chính giữa của đài lộ thiên là một bàn ăn, Elis và Giang Thiên Phàm đang ngồi trước bàn ăn.
Giang Thiên Phàm vẫn như cũ, hai tay chống gậy dò đường, sống lưng thẳng tắp, trên mặt không có biểu tình nào dư thừa.
"Ngày đầu tiên ở trong phòng bếp thể nghiệm như thế nào?" Elis chống mặt, giống như thoải mái mà hỏi cô.
Lâm Khả Tụng ở trong mắt của cô chính là một kẻ vô danh tiểu tốt không đáng nhắc tới.
Cho nên cô chỉ có thể cười một cái không nói lời nào.
"Thái sợi cà rốt coi như không tệ, với một người mới học mà nói. Luyện tập nhiều hơn nữa, sẽ thái càng ngày càng tốt."
"Tôi sẽ nỗ lực." Lâm Khả Tụng cúi đầu xuống.
Giang Thiên Phàm nâng tay phải lên, đưa về phía Lâm Khả Tụng: "Tới đây."
Anh ta nói "Tới đây" rất nhẹ, vẻ mặt vốn bình thản của Elis giống như là biến sắc.
Tay của Giang Thiên Phàm vẫn giơ giữa không trung như cũ, hình như không đợi được thứ mà anh ta muốn cũng sẽ không thu tay lại. Ánh mắt của anh chuyển sang phía của cô, giống như đang nhìn cô.
Lâm Khả Tụng bỗng tay chân luống cuống lên. Cô phải đưa Giang Thiên Phàm cái gì?
Một ly trà để trên bàn trước mặt anh, vẫn còn đang bốc hơi nóng nhè nhẹ đâu, cho nên cái anh ta muốn không phải là ly trà.
Vậy là...... Viên đường? Sữa đặc?
Lâm Khả Tụng giống như là bị dẫn dắt đi vậy, chậm rãi đưa tay mình ra.
Một giây khi đầu ngón tay của cô vừa chạm vào đối phương, ngón tay Giang Thiên Phàm bỗng nắm chặt lại, giữ chặt lấy tay cô, dùng sức một cái, liền kéo cô đi.
Lâm Khả Tụng cho là mình sẽ đụng vào đối phương, nhưng Giang Thiên Phàm đã nghiêng người sang, vừa đúng kéo Lâm Khả Tụng lên giữa hai chân dài của anh.
Khoảng cách cùng vị trí như vậy thật sự quá mập mờ, Lâm Khả Tụng vừa muốn kéo ra khoảng cách, thế nhưng Giang Thiên Phàm cầm lấy cái tay kia của cô đưa lên mũi mình.
Cô thở dốc vì kinh ngạc.
Chóp mũi của Giang Thiên Phàm giống như cạ vào mu bàn tay cô, trong nháy mắt đó, tất cả cảm giác toàn thân của cô cũng tuôn hướng về một chút da thịt nhỏ bé, bả vai cùng sống lưng của cô nhanh chóng căng thẳng lên.
Hô hấp của anh rõ ràng như thế, lúc hơi thở xẹt qua da thịt của cô, giống như là muốn thổi ra tất cả lỗ chân lông.
"Tôi ngửi thấy cà rốt, khoai tây, ớt xanh, tỏi, cà còn có mùi cá hồi."
Trong giọng nói bình tĩnh mang theo hơi lạnh như băng, nghe vào trong tai Lâm Khả Tụng, giống như dòng suối, lặng yên không một tiếng động tràn vào đáy lòng rồi chìm xuống.
"Hôm nay cô cắt qua gì đó thật đúng là không ít đâu."
Lâm Khả Tụng không nói gì. Bởi vì Giang Thiên Phàm trước mắt, nhu hòa không thành thật.
Cụp mắt xuống, cảm giác vô cùng phong phú thần bí, làm cho người ta đoán không ra trong lòng anh rốt cuộc nghĩ cái gì.
Lâm Khả Tụng muốn thu hồi tay của mình lại.
Bởi vì mỗi một lần Giang Thiên Phàm mở miệng nói chuyện, thì cô có một loại cảm giác mu bàn tay mình sẽ đụng tới đôi môi của đối phương.
Anh ngẩng đầu lên, đó là dáng vẻ ngưỡng vọng.
Trong tròng mắt của anh cô thấy được một loại thành kính thuần túy.