Tim Đập Trên Đầu Lưỡi
Chương 30 : Mực nướng và rượu ngải đắng
Ngày đăng: 12:30 19/04/20
Edit: Thố Lạt
"Tôi còn tưởng rằng chỉ có rà rốt là do cô cắt đấy. Xe ra biểu hiện ở sau bếp của cô không tệ."
Giọng nói của Elis vang lên, Lâm Khả Tụng cảm thấy mình như bị kim đâm, ra sức thu tay lại.
Cô có thể cảm thấy rõ khoảnh khắc kia Giang Thiên Phàm dùng lực giữ chặt cô, nhưng sau khi do dự không đến nửa giây, anh vẫn buông cô ra.
"Vô cùng cảm ơn sự chỉ bảo của cô." Lâm Khả Tụng xoay người bày tỏ lòng biết ơn với Elis.
"Tôi cũng không chỉ bảo cô gì cả, người luôn đứng bên cạnh quan sát cô là Bội Phách."
Nói xong, Elis gọi Bội Phách.
Cô ta chống cằm, trong mắt tràn đầy ý cười nhìn về phía Bội Phách: "Hôm nay thực sự vất vả cho anh rồi."
"Tôi phải làm hế tất cả mọi thứ." Bội Phách vuốt cằm, xem ra anh ta rất tôn trọng Elis.
" Hôm nay, anh cảm thấy biểu hiện của Khả Tụng thế nào?" Ngón tay Elis chậm rãi lướt qua chân mày, phong thái nhàn hạ như vậy, nhưng lại khiến Lâm Khả Tụng cảm thấy áp lực.
"Động tác quá chậm." Bội Phách dùng giọng nói cực kì nghiêm túc trả lời.
Dường như Elis đã sớm đoán trước được lời bình này, gật gật đầu cười nói: "Đây là truyện khó tránh khỏi. Trước đây, cô ấy chưa từng vào phòng bếp. Ngoại trừ chậm chạp, còn có gì nữa không?"
"Thậm chí ngay cả cá hồi cô ấy cũng không biết."
Bội Phách vừa dứt lời, Elis liền cười thành tiếng.
Lâm Khả Tụng đỏ mặt, cúi đầu. Cô cũng không dám nhìn Giang Thiên Phàm bên cạnh.
"Những thứ này từ từ học hỏi là được. Còn gì khác không?"
"Thiếu tính chủ động trong việc phụ bếp."
Elis nhìn về phái Giang Thiên Phàm, dường như đang đợi anh nói gì đó, nhưng anh lại vẫn im lặng.
"Bội Phách, dù sao cô ấy cũng có chút ưu điểm. Người mới cần được khích lệ." Elis kéo Lâm Khả Tụng đến cạnh mình, vỗ vỗ vai cô.
Bội Phách hít một hơi, nhíu mày.
Lâm Khả Tụng càng thêm chán nản. Không ngờ muốn nói ra một ưu điễm của cô cũng khó như vậy...
Tuy biết bản thân và những đầu bếp chuyên nghiệp này vốn không có cách nào so sánh được, nhưng cảm giác thót tim này không thể mất đi được.
"Đầu bếp, cô thấy da cá hồi cắt như thế nào?"
"Không tệ, thịt cá không rời rạc, hình dạng hoàn chỉnh, vết cắt cũng rất gọn gàng, phong cách trước sau như một của anh." Trong mắt Elis rõ ràng là sự tán thưởng.
"Đó là phần Lâm Khả Tụng cắt."
Elis dừng lại, nụ cười trên mặt cũng cứng đờ. Cô ta nhìn Bội Phách, sau hai ba giây mới mở miệng: "Anh tự dạy cô ấy?"
"Tôi làm mẫu một lần cho cô ấy xem, cô ấy liền nhớ kỹ. Tuy động tác của cô ấy chậm đến nỗi khiến người ta không thể kiên nhẫn chờ, nhưng cô ấy không phạm bất kì sai lầm chết người nào."
Câu cuối cùng của Bội Phách, Khiến Lâm Khả Tụng cuối cùng cũng được thở phảo nhẹ nhõm.
Bội Phách ơi Bội Phách! Anh đúng là anh em tốt của tôi! Tuy anh quát tôi, lại túm cổ áo tôi, không dịu dàng đáng yêu chút nào, nhưng anh thật sự là người tốt!
Elis nhắm mắt lại, thở dài: "Anh Giang, anh nghe rồi đấy. Bội Phách đánh giá cô ấy rất cao."
"Cô ấy sẽ làm việc ở đây sao?" Bội Phách hỏi.
Elis nhìn về phía Giang Thiên Phàm: "Chuyện đó phải xem ý của anh Giang."
"Anh hi vọng cô ấy làm việc ở đây sao?" Cuối cùng Giang Thiên Phàm cũng mở miệng.
Lâm Khả Tụng bỗng căng thẳng. nếu Bội Phách nói hi vọng, giang Thiên Phàm sẽ đồng ý sao?
Nơi này chính là nhà dáng có sao Micellin, nếu có thể phụ bếp ở đây, có thể nhìn thấy cách xử lí các loại thực vật, đứng ngoài nhìn kĩ xảo của các bậc thầy một chút, cô nhất định sẽ tiến bộ nhanh hơn.
"Tuy cô ấy không có nền tảng, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có thiên phú."
"Vậy đợi cô ấy có đầy đủ nền tảng rồi mới trở lại nơi này làm việc." giọng điệu của Giang Thiên Phàm cực kì bình thản.
Không nghe được là hài lòng hay không hài lòng với biểu hiện hôm nay của Lâm Khả Tụng.
Nụ cười trên môi Elis càng sâu hơn.
Không biết vì sao, Lâm Khả Tụng có thể mơ hồ cảm nhận được địch ý của Elis với cô. Muốn đoán được nơi phát ra địch ý này thật ra rất dễ, rõ ràng Elis thích Giang Thiên Phàm. mà bản thân lạ là học trò tạm thời của anh, thật sự cách anh quá gần, cho nên trong lòng Elis mới không thoải mái.
"Cô ăn gì chưa?"
"Rồi, sandwich Bội Phách làm!"
"Anh không cho tôi ăn, tôi không thể ăn đồ của người khác sao? Hơn nữa anh Meirie cũng không nói ngay cả ăn gì cũng phải thông qua sự cho phép của anh đúng không?
"Vốn tôi định làm bánh nhung đỏ cho cô uống trà chiều, cô đã ăn no, vậy không cần phiền phức nữa."
Giang Thiên Phàm xoay người sang chỗ khác, lái xe Miler đã chờ ở cửa.
Cái gì? Giang Thiên Phàm không mặc kệ bữa trưa của cô, mà đã chuẩn bị làm trà chiều?
A! Sớm biết vậy đã không ăn cái sandwich kia rồi!
"Tôi còn ăn được! Tôi vẫn chưa no!"
Bánh nhung đỏ! Bánh nhung đỏ đấy! Cô chưa từng ăn đâu! Hơn nữa còn do Giang Thiên Phàm làm!
Giang Thiên Phàm không nói lời nào ngồi vào trong xe.
Lâm Khả Tụng bị lỡ mất bánh nhung đỏ rồi.
Có lẽ vì đã mệt mỏi cả buổi sáng, lại thêm căng thẳng cao độ khi phụ bếp, Lâm Khả Tụng tựa vào cửa kính xe không bao lâu đã ngủ thiếp đi. Không biết đã ngủ bao lâu, di động trong túi Lâm Khả Tụng rung lên, khiến cô tỉnh lại.
Cô lục túi áo của mình, nâng đầu, chợt hoảng sợ, mình không dựa vào cửa kính xe, mà là Giang Thiên Phàm!
Khi cô giương mắt, thấy đối phương quay mặt, súy nữa bị dọa đến hốn bay phách tán!
Giữa mũi là mùi hương đặc trưng của Giang Thiên Phàm, đường nét trên áo khoác là mỹ cảm tinh tế.
Cô căng thẳng ngồi dậy, sờ sờ khóe miệng. Vô cùng may mắn! Không chảy nước miếng!
Giang Thiên Phàm luôn không nhúc nhích, điều này khiến Lâm Khả Tụng thở phào nhẹ nhõm.
Cô nói với bản thân: Cứ coi như chưa xảy ra chuyện gì đi!
Cô di chuyển sang bên cạnh, giữa khoảng cách với dôi phương, mãi đến khi rời khỏi hơi thở khiến người ta cảm thấy tâm tình cởi mở sáng khoái kia, nỗi lo sợ bất an của Lâm Khả Tụng cuối cùng cũng lắng xuống.
Cô lấy điện thoại di động ra, thấy được một tin nhắn: Đêm nay về nhà ăn cơm không?
Là tin nhắn của chú.
Khi Lâm Khả Tụng vừa thấy, mới chợt nhớ ra hôm nay là sinh nhật chú!
Mình tới New York, vẫn luôn được chú giúp đỡ, nếu cô không tới sinh nhật chú, có phải quá bất hiếu không?
Cô có thể xin phép Giang Thiên Phàm không?
Khối băng lớn có vẻ chỉ không dễ ở chung thôi, thật ra cũng không quá tệ...
Cô há miệng thở dốc, nhìn mặt bên lạnh lùng của anh, bắt đầu tìm từ để nói.
"Có gì cứ nói." Giang Thiên Phàm lạnh nhạt mở miệng.
"Sao anh biết tôi có chuyện muốn nói?" Lâm Khả Tụng cảm thấy đối phương thật sự quá thần kì.
"Bởi vì hơi thở của cô nói cho tôi biết cô muốn nói lại thôi."
Lâm Khả Tụng giật giật khóe miệng. tai khối băng lớn còn tốt như vậy nữa.
"Chuyện đó, hôm nay là sinh nhật chú tôi, tôi có thể về đó ăn tối không?"
"Có thể."
"Tối nay tôi có thể ở lại nhà chú không? Tôi nghĩ ăn cơm sẽ ăn vào lúc tối, sau chín giờ về không phải không được tắm sao?"
"Chín giờ tôi sẽ bảo Miller tới đón cô."
"A..." Lâm Khả Tụng lộ vẻ thất vọng, đây là nhịp điệu muốn cô đêm nay không tắm sao?
"Tôi cũng không nói sẽ không cho cô tắm."
Câu trả lời của Giang Thiên Phàm khiến Lâm Khả Tụng vô cùng kinh ngạc. Cô cho rằng tất cả các quy tắc của Giang Thiên Phàm đều không thể vượt quá.
Nhưng mà hôm nay, hình như cô đã phá tất cả quy tắc rồi?
Ví dụ như cô nắm tay Giang Thiên Phàm trên tàu điện ngầm; ví dụ như cô và Giang Thiên Phàm dùng chung một phần đồ ăn; lại ví dụ như giờ phút này anh đồng ý cho cô dùng phòng tắm sau chín giờ?