Tim Đập Trên Đầu Lưỡi

Chương 31 : Sinh nhật chú

Ngày đăng: 12:30 19/04/20


Editor: Tử Tranh



Lâm Khả Tụng cẩn thận dò xét đối phương, nghĩ thầm người đàn ông này thật sự là khối băng sao?



“Miller, lái xe đi ‘Tulip xanh lam’ một chuyến.”



"Được, tiên sinh."



Lúc này Giang Thiên Phàm lấy điện thoại di động ra, bấm một số điện thoại: “Giúp tôi chuẩn bị một cái bánh sinh nhật. Một giờ sau tôi tới lấy.” 



Lâm Khả Tụng mở to hai mắt, anh đang chuẩn bị bánh ngọt giúp cô sao?



Nhưng Giang Thiên Phàm căn bản không biết chú của cô, làm sao có thể đặt bánh ngọt cho chú chứ?



Từ trước đến giờ anh không có quan tâm người khác hay bất cứ chuyện gì khác.



Cúp điện thoại, Giang Thiên Phàm cũng không có giải thích gì với cô, không khí trong xe trầm mặc đến nỗi làm cho Lâm Khả Tụng cảm thấy tất cả chỉ là mình tự đa tình.



Sau mười mấy phút, xe của bọn họ dừng ở một quán cà phê thoạt nhìn cực kỳ đẹp đẽ.



Vẫn chưa đi vào cửa, đứng ngoài khe cửa đã ngửi thấy nồng nặc mùi cà phê đậm đặc. 



Từ trước đến giờ Lâm Khả Tụng không phải là người yêu thích cà phê, nhưng giờ phút này mùi cà phê tràn vào trong mũi thật sự làm say lòng người.          



Giang Thiên Phàm mới vừa bước lên bậc thang, nhân viên mặc áo sơ mi trắng đeo tạp dề màu ca phê tao nhã lễ phép mở cửa thay anh.



"Giang tiên sinh."



Bọn họ khom người 30 độ làm ra động tác mời, không khoa trương chút nào, nụ cười đúng tiêu chuẩn, một chút cũng không gượng gạo.



Lâm Khả Tụng nhận ra, bọn họ cũng phải trải qua việc huấn luyện chuyên nghiệp.



Bọn họ được dẫn tới một góc gần cửa sổ, rất an tĩnh, vừa đúng lúc có thể nhìn thấy người đi đường thưa thớt trên phố.



“Cô muốn ăn gì? Bánh sinh nhật không có làm xong nhanh như vậy.”



Giang Thiên Phàm vừa mở miệng, Lâm Khả Tụng mới xác định cái bánh sinh nhật đó đích thực là dành cho cô.



Nhân viên phục vụ khom người xuống, đưa thực đơn đến trước mặt của Lâm Khả Tụng.”



Đây là một tiểu soái ca, tóc hơi xoăn màu nâu, sống mũi cao thẳng còn có màu xanh dương của ánh mắt, khẽ mỉm cười, Lâm Khả Tụng liền cảm thấy ngượng ngùng.



“Bánh Hoa Phu kiểu anh.”



Những thứ kia không nhìn thấy giá, nhưng Lâm Khả Tụng biết chỗ Giang Thiên Phàm ra vào, chỉ cần có liên quan đến đồ ăn, giá cả nhất định rất xa xỉ.



“Có muốn uống cái gì không ạ?”



Nụ cười của tiểu soái ca khiến cho Lâm Khả Tụng cảm thấy nếu như cô không gọi đồ uống chính là có lỗi.



Lâm Khả Tụng ngẩng đầu lên nhìn về phía Giang Thiên Phàm.



“Nơi này có trà sữa Bá Tước (*) có thể thử một chút.”



(*): là một loại thức uống ở Châu Âu, mọi người có thể lên mạng tra google nha ^^



“Vậy thì trà sữa Bá Tước.”



Về trà sữa thì Lâm Khả Tụng có biết, chính là dùng bột trà sữa cùng với những thứ khác pha lên mà thành thức uống, tiện lợi một viên làm được bốn ly, quý hơn mười viên một chút. Không biết ở đây làm trà sữa như thế nào.



Sau khi nhân viên phục vụ đứng dậy rời đi, Giang Thiên Phàm lên tiếng: “Cô thích Morgan?”



“Morgan?” Lâm Khả Tụng ngây ngẩn cả người.



Morgan nào? Morgan Đại Thông sao?



“Nhân viên phục vụ vừa rồi.”



Giọng nói Giang Thiên Phàm mang theo một chút cảm giác mất mác.



Đặc biệt là sau khi Lâm Khả Tụng cảm thấy rốt cuộc anh cũng dễ ở chung hơn.



“À...... Không có. Làm sao có thể......” Đầu tiên là Lâm Khả Tụng phủ nhận theo bản năng, chờ phản ứng lại cô cảm thấy tốt nhất cô không nên nói dối trước mặt của Giang Thiên Phàm nên vội vàng bổ sung, “Tôi cảm thấy anh ta cười lên rất đẹp mắt, hơn nữa thái độ rất chuyên nghiệp.”



Giang Thiên Phàm không nói gì.
Vài phút sau, rốt cuộc Lâm Khả Tụng cũng đã hoàn hồn lại.



“Á...... Anh làm em sợ muốn chết!” Cô giơ chân lên, vốn muốn đá văng anh ta, nhưng vì không đúng vị trí, nên kết quả chỉ đầu gối cạ vào eo của đối phương.



Một phút kia, cặp mắt Tống Ý Nhiên càng tối thêm.



Anh chậm rãi cúi đầu, nghiêng mặt sang bên, hình như muốn chạm vào môi của cô.



Lâm Khả Tụng khẩn trương hơn.



Anh càng ngày càng đến gần, nhiệt độ của anh cũng càng ngày càng rõ ràng.



Không nên bị anh trêu cợt. Cũng không cần mong đợi gì với anh.



Chợt Lâm Khả Tụng quay đầu đi chỗ khác, đầu Tống Ý Nhiên chôn ở cổ cô, sau đó buồn buồn nở nụ cười.



“Này, đại gia —— mỹ nữ còn chưa muốn hôn người đâu, sao ngược lại người lại thẹn thùng vậy?”



Lâm Khả Tụng trừng mắt. Xem đi! Xem đi! Xem đi! Người này chính là như vậy!



Hoàn hảo mình không có không kìm lòng được hôn lên, nếu hông thật cmn không biết hậu quả như thế nào!



"Các người đang làm gì!"



Giọng nói của cô gái cạnh bọn họ vang lên.



Lâm Khả Tụng nghiêng mặt sang bên, thật sự đụng phải khóe miệng Tống Ý Nhiên.



Cô trợn to hai mắt, mấy giây còn chưa lấy lại tinh thần.



Mới vừa rồi cô làm cái gì?



Đứng ở mép giường không phải ai khác, chính là Lâm Tiểu Tuyết!



Trước không nói Tống Ý Nhiên sẽ phản ứng thế nào, nhưng nếu Lâm Tiểu Tuyết chạy đi nói bậy với chú thì nên làm cái gì? Coi như nơi này rất cởi mở, nhưng chú giống như cha Lâm Khả Tụng, đều hết sức bảo thủ, tuyệt đối không thích người trẻ tuổi làm loạn ở trong phòng! Hơn nữa vừa đúng lúc Tống Ý Nhiên đè cô, trời mới biết chỉ cần Lâm Tiểu Tuyết nói gì đó, chú sẽ cho rằng bọn họ đang làm gì đó.!



“Đang giỡn.” Tống Ý Nhiên cười ngồi dậy.



“Cãi nhau ầm ĩ? Lâm Khả Tụng, không phải cô nói cô với anh ta chỉ là bạn bè mười năm sao?” Dáng vẻ Lâm Tiểu Tuyết hết sức tức giận.



Lâm Khả tụng 囧 rồi, nha đầu này sao lại dễ biết như vậy, cái gì cũng hiện ra mặt.



Chỉ sợ toàn thế giới không biết cô ta có ý tứ với Tống Ý Nhiên đấy.



Nhưng mà hôm nay, Lâm Khả Tụng coi như thấy được bản lãnh cùng với da mặt dày của Tống Ý Nhiên.



“Ai nói mười năm bạn bè thì không được đùa giỡn hả?” Tống Ý Nhiên giang hai cánh tay, làm bộ muốn ôm Lâm Tiểu Tuyết, “Cô cũng có thể đùa giỡn với tôi! Nếu không bên này cũng có thể cho cô hôn một chút?”



Lâm Tiểu Tuyết trợn tròn mắt.



Trong lòng cô, Tống Ý Nhiên tác phong nhanh nhẹn, học thức đều tốt. Lần trước anh chỉ cô một chút về bài viết essay liền đạt được điểm cao, ngay cả giáo sư cũng khen cô chịu khó, luận cứ đầy đủ rõ ràng. Cô càng thêm sùng bái Tống Ý Nhiên.



Nhưng bây giờ là Tống Ý Nhiên, thật sự là Tống Ý Nhiên sao?



“Cô muốn tới không?”



“Anh.... Anh..... Nơi này là nhà em!”



Nói xong, Lâm Tiểu Tuyết giận đùng đùng xô cửa đi ra ngoài.



Tống Ý Nhiên không quên cao giọng nói: “Chỉ là nơi này là phòng của Khả Tụng. Lần sau đi vào nhớ gõ cửa!”



Cách tường, Lâm Khả Tụng cũng có nghe âm thanh đồ vật bị Lâm Tiểu Tuyết ném.



Cô bất đắc dĩ giơ chân lên, đạp Tống Ý Nhiên xuống.



“Bảo anh đùa! Lần này thú vị rồi! Ngộ nhỡ chú biết, cũng không biết giải thích thế nào. Em đã nói rõ ràng với anh, Tiểu Tuyết không phải là Sở Đình, cô ấy là em họ của em, là người trong nhà của em. Anh không thể làm loạn.”



Tống Ý Nhiên quay người lại, nhíu mày: “Ở trong lòng em, rốt cuộc anh là người thế nào?”



“Bên ngoài như dát vàng, bên trong thối rửa.” Lâm Khả Tụng ngồi dậy, gác chân, một tay chống đầu gối, hết sức nghiêm túc trả lời.



“Vậy nếu như có một ngày em phát hiện, anh trong ngoài một dạng thì sao?”