Tim Đập Trên Đầu Lưỡi

Chương 39 : Vị giác của Lâm Khả Tụng

Ngày đăng: 12:30 19/04/20


Editor: tu tai



Nhưng ngay khi cô đang bước đi khập khiễng, theo bản năng cô lại thở ra một hơi.



Khăn giấy bay lên.



Xong rồi!



Lâm Khả Tụng gấp muốn chết, đang muốn dùng sức hút vào một hơi để hút khăn giấy lại, thì có cái gì ấm áp đã đè lại.



Khi da thịt chạm nhau cô thậm chí có thể cảm thấy đối phương hơi mút vào, mang theo sự quyến luyến như có như không, đôi môi Lâm Khả Tụng có một loại ảo giác như bị đối phương mang đi.



Hô hấp của cô lọt vào giữa khóe miệng của đối phương, cảm giác của cô chưa từng nhạy cảm như thế, thậm chí đường vân trên môi mềm mại của đối phương hình như cũng khắc trên môi của cô.



Cô trợn to hai mắt, nhìn thấy là hàng lông mi của Giang Thiên Phàm rủ xuống, gần như vậy, dường như muốn chạm lên ánh mắt cô.



Rõ ràng chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, nhưng Lâm Khả Tụng lại có một loại ảo giác mình bị đối phương cực kỳ quý trọng.



Anh rời đi môi của cô, thẳng người lên, dùng giọng nói lạnh lùng lại như lưu thủy trước sau như một nói: “Khăn giấy đâu?”



Tấm khăn giấy đáng thương đã sớm rơi xuống mặt đất.



Người chung quanh nở nụ cười.



Lâm Khả Tụng chỉ cảm thấy cái thế giới này đang xoay tròn, thậm chí cô không phân biệt được ai là ai.



Cho đến khi có người dùng tay giữ chặt sau lưng cô.



Lâm Khả Tụng quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt của Tống Ý Nhiên.



Trong ánh mắt của anh có một loại sức mạnh, giống như bất ngờ rơi từ độ cao vạn mét xuống, muốn ép vỡ cô.



“Ha ha ha! Không ngờ cuối cùng hình ảnh tôi rất muốn nhìn thấy cũng xuất hiện!”



Mông Ca Mã Lợi hết sức vui vẻ.



Phu nhân Belle nhìn điện thoại di động nói: “Vẫn còn không tới hai mươi giây!”



“Nhanh lên một chút! Nhanh nhặt lên!”



“Còn có cơ hội! Nhanh lên một chút!”



Bên tai Lâm Khả Tụng truyền tới tiếng gọi ầm ĩ của người xung quanh.



Đầu óc đang đãng du của cô trở về vị trí cũ, nhanh chóng nhặt tờ khăn giấy trên mặt đất lên, đặt ở trên mặt.



Chuyện lúng túng đã xảy ra, cho dù muốn rối rắm cũng phải chờ trò chơi này kết thúc đã.



Lâm Khả Tụng đưa tay kéo cà vạt của Giang Thiên Phàm, nhón chân lên, vào lúc hai người còn chưa kịp chạm vào nhau, thổi một hơi, đẩy khăn giấy dán lên mặt của Giang Thiên Phàm.



Cô buông anh ta ra, nhìn anh thong dong truyền tấm khăn giấy cho phu nhân Smith ở bên cạnh.



Trên mặt của anh không thấy bất kỳ vẻ tức giận nào, ngay cả cau mày cũng không.



Trái tim Lâm Khả Tụng xoay tròn thần tốc như con quay, hoặc như là xác tên lửa rơi từ trời cao xuống mặt đất, tất cả đều đi ngược lại sự khống chế của cô.



Khăn giấy được thuận lợi truyền đến người cuối cùng, phu nhân Belle đọc lên thời gian cuối cùng.



Mọi người chợt hoan hô!



Bên tai không ngớt tiếng vỗ tay, tiếng cười.



Lâm Khả Tụng vẫn còn đang lơ mơ.



Cô đã hôn Giang Thiên Phàm......



Không đúng! Phải là Giang Thiên Phàm hôn cô!



Tại sao anh không có chút phản ứng nào?


Nhất thời Lâm Khả Tụng có một loại cảm giác lệ rơi đầy mặt.



Khi cô viết xong chữ này, rõ ràng cô nhìn thấy ánh mắt của Mông Ca Mã Lợi biến đổi một cái. Cô có một loại dự cảm, mình không có viết sai.



Tiếp theo, cô lại viết xuống tỏi cùng ớt xanh.



Vị hăng của ớt xanh mặc dù bị rau hẹ cùng tỏi hòa hợp lại, nhưng là Lâm Khả Tụng vẫn nếm ra được.



Nhưng trên lưỡi cô còn lưu lại một loại mùi vị khác làm cho người ta muốn phun hết cơm ăn từ đêm qua, mặc dù trong chốc lát Lâm Khả Tụng vẫn chưa nghĩ ra, nhưng khi phu nhân Belle tốt bụng đưa vài cốc nước cho cô và Bruce, Lâm Khả Tụng chợt nhớ lại.



Lúc cô đi du lịch Tứ Xuyên cùng người trong nhà, đã ăn loại rau này rồi hoặc giả nói là món rau trộn thảo dược, chẳng qua...... Cả nhà bọn họ không có một người ăn được. Nhưng tên của loại cỏ này, Tống Ý Nhiên không thể nào biết viết được?



“Thế nào?” Tống Ý Nhiên nhướng nhướng đuôi lông mày.



“Ngư tinh thảo, anh sẽ biết sao?” Lâm Khả Tụng không ôm hi vọng hỏi.



“Ngư tinh thảo? Em hãy tự cầu nhiều phúc đi.” Tống Ý Nhiên nhún vai.



Lâm Khả Tụng không thể làm gì khác hơn là xoay đầu lại, nhìn về phía Giang Thiên Phàm. Chắc chắn anh ta biết. Hơn nữa với thính lực của anh, hoàn toàn cùng với khẳng định nghe được cô nói.



Nhưng anh ta vẫn không nhúc nhích...... Hoàn toàn không muốn giúp cô......



Vừa lúc đó, phu nhân Smith kéo Giang Thiên Phàm bỗng mở miệng nói: “Khả Tụng, cô có thể dùng từ điển trong điện thoại di động!”



Lâm Khả Tụng dừng lại. Ngay cả Tống Ý Nhiên cũng dùng nét mặt “Em ngu ngốc đến nhường nào” nhìn cô.



Cô chỉ dùng bà giây đồng hồ liền tìm được cách viết “Ngư tinh thảo”, ở trên bảng đen viết xuống: rdata.



Lúc này, Bruce ở phái đối diện đã uống xong trọn một ly.



Mông Ca Mã Lợi đi tới hỏi anh ta: “ Bruce yêu quý, cháu chắc chắn trên bảng đen đúng là đáp án của cháu rồi chứ?”



“Cháu không xác định...... Nhưng mà cháu đã nếm không ra những mũi vị khác rồi......”



Bruce nặn từ trong cổ họng ra đoạn thoại này, nếu như nói thêm một chữ nữa, hơn phân nửa là anh sẽ ói ra.



“Được rồi.” Mông Ca Mã Lợi chuyển sang Lâm Khả Tụng, “Vậy còn cô thì sao?”



“Tôi...... Tôi còn chưa uống xong......”



“A, thật ra thì không uống hết cũng không cần gấp. Trọng điểm là cô cảm thấy những nguyên liệu nấu ăn cô viết ỏ đây, cũng chính xác sao? Còn có cái gì phải sửa đổi hoặc là muốn thêm vào hay không?”



Nét mặt Mông Ca Mã Lợi rất hòa ái, điều này làm cho Lâm Khả Tụng sinh ra một loại ảo giác là đối phương đang nhắc nhở mình.



Cô cúi đầu xuống, lại uống một hớp chất lỏng đen như mực kia, không ngừng tìm tòi có bất kỳ mùi vị nào bị bản thân bỏ sót hay không.



Khi vị cay dọc theo thần kinh truyền vào đầu óc của cô thì cô chợt ý thức được, loại vị cay này không hề chỉ là Mù-Tạc.



Cô nhớ lại lần trước lúc Giang Thiên Phàm vì món heo quay than mà điều chế tương Hà Lan đã thêm vào bột long ngải.



Xoay người lại, cô viết xuống bảng đen:.



“Tôi xác định, phải là những thứ này.”



“Được rồi, để chúng tôi đến công bố kết quả!” Mông Ca Mã Lợi vừa nói, vừa cùng phu nhân Belle lật hai tấm bảng về phía trước mặt mọi người.



Lúc này Lâm Khả Tụng mới nhìn thấy đáp án của Bruce: tây dữu, chanh, kỳ dị quả, cây mơ, rong biển, khổ qua, hành tây., rau thơm, Mù-Tạc, ớt xanh.



Mặc dù đa số nguyên liệu giống của cô, nhưng Bruce nhắc tới rau thơm, mà cô viết lại là rau hẹ. Trừ cái đó ra, cô còn viết long ngải và ngư tinh thảo......



Lâm Khả Tụng thấp thỏm. Cô không sợ mình đoán sai, nhiều lắm là bị mọi người nói vị giác của cô không bằng Bruce, hơn nữa Giang Thiên Phàm cũng là một dáng vẻ kiên trì không sợ mất mặt.



Nhưng cô thật không muốn uống hết một chén lớn đồ uống ma quỷ này! Ruột của cô sẽ bị xoắn vào nhau! Dạ dày cũng sẽ bị cô phun ra! Đời này cô chỉ cần nhìn thấy vật đen như mực, bao gồm cả cola cũng đều sẽ có bóng ma trong lòng!



“Aha, tất cả mọi người muốn biết đáp án chứ? Rốt cuộc trong hai người bọn họ đáp án của người nào là chính xác? Hay là đáp án của cả hai người bọn họ đều không chính xác?” Trong đoi mắt của Mông Ca Mã lóe ra ánh sáng hả hê, ông nhìn về phía Giang Thiên Phàm, “Mọi người đều biết, đệ tử đắc ý nhất của tôi Giang Thiên Phàm có vị giác khiến tất cả mọi người trong nghề phải than thở không dứt. Hãy để cho cậu ấy đến phân biệt, rốt cuộc đồ uống trong cái ly này có cái gì.”



Các cị khách cũng hơi ngẩn người, nhìn về phía Giang Thiên Phàm.



Mông Ca Mã Lợi không trực tiếp công bố đáp án, rõ ràng cho thấy muốn cho Giang Thiên Phàm cũng chịu chịu tội.