Tim Đập Trên Đầu Lưỡi

Chương 40 : Giày vò

Ngày đăng: 12:30 19/04/20


Lâm Khả Tụng cho là Giang Thiên Phàm sẽ không đồng ý, nhưng không ngờ thế mà anh ta lại chậm rãi đi về phía Montgomery.



"Vậy thì tôi nếm thử, rốt cuộc có cái gì trong ly đồ uống này."



Giang Thiên Phàm nhận lấy ly thuỷ tinh từ trong tay, lắc nhẹ chiếc ly trong tay. Vẻ mặt của anh yên tĩnh không quan tâm danh lợi, mặt mày tao nhã, ngay cả động tác lắc nhẹ ly thuỷ tinh cũng giống như muốn thưởng thức rượu ngon lâu năm.



Ánh mắt của mọi người theo bản năng nhìn theo.



Khi anh cúi đầu đặt nhẹ ly thuỷ tinh lên môi, Lâm Khả Tụng cũng theo đó mà khẩn trương.



Cô biết tất cả các mùi vị, dù là rất nhỏ đi nữa, cũng sẽ bị vị giác của Giang Thiên Phàm phóng đại lên nhiều lần. Cô cảm thấy cái gì khó ăn, thì đối với Giang Thiên Phàm mà nói, hoàn toàn là một tai nạn.



Giang Thiên Phàm chỉ là nhấp một hớp nhỏ, cả hội trường party yên tĩnh, chỉ là thỉnh thoảng truyền đến âm thanh mấy đứa bé đùa giỡn.



Lâm Khả Tụng nhìn thấy yết hầu của anh nhẹ nhàng chuyển động, đường cong lưu loát, tuyệt đẹp mà hấp dẫn.



Thậm chí mi tâm của anh cũng không có nhíu lại, lạnh nhạt mở miệng: "Vị chua đến từ quả bưởi, quả mơ, mùi tanh đến từ rong biển, mặc dù đã dùng tỏi, hành tây và rau hẹ để che giấu mùi tanh, nhưng dư vị vẫn còn lại rất rõ. Mùi đắng chát là do khổ qua và vỏ chanh. Mà vị cay có lẽ mà mù-tạc với cây ngải long. Xin hỏi, đáp án của tôi chính xác không, thầy Montgomery?"



Đây chính là cấu tạo vị giác chính xác của Giang Thiên Phàm.



Montgomery tiếc nuối sờ trán của mình: "Chỉ nhấp nhẹ một chút xíu mà cậu đã nếm ra hết nguyên liệu? Tôi còn đang trông đợi rằng cậu uống hết cả ly vào!"



"Rất xin lỗi, để cho ngài thất vọng."



Giọng nói Giang Thiên Phàm rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt của người chung quanh cũng là kinh ngạc và tôn kính.



Ở chỗ này, không có bất kỳ người nào bởi vì mắt của Giang Thiên Phàm mù mà xem thường anh, bởi vì bọn họ biết năng lực thật sự và thiên phú của Giang Thiên Phàm vượt khỏi sức tưởng tượng của họ.



"Vị giác của cậu còn nhạy cảm hơn so với mấy năm trước. Chỉ là, cậu có muốn biết kết quả thắng bài của Khả Tụng với Bruce không?" Montgomery sờ cằm cười cười.



"Cô ấy không chỉ thắng Bruce, mà đáp án còn hoàn toàn chính xác." Giọng nói của Giang Thiên Phàm, không buồn không vui, bình tĩnh tựa như Thái Sơn.



"Sao cậu chắc chắn chứ?"



"Tôi chắc chắn." Giọng nói của Giang Thiên Phàm bình tĩnh như cũ.



Lâm Khả Tụng nhìn gò má của anh, tuyệt đối không ngờ rằng anh lại tin tưởng vị giác của cô như vậy.



"Được rồi, quả thật là Khả Tụng viết đúng toàn bộ. Ngay cả cái bẫy cỏ cá tanh với cây ngải trong ly đồ uống này." Montgomery đi tới bên người Lâm Khả Tung, vỗ bả vai của cô, "Tôi chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày cậu sẽ nhận học trò. Nhưng mà ít nhất hiện tại, tôi hiểu rõ vì sao cậu luôn một mình lại chọn Khả Tụng."



Tuy Montgomery chỉ nói ra những lời đơn giản này, nhưng mà ánh mắt người chung quanh nhìn về phía Lâm Khả Tụng lại thay đổi.



Không còn mang theo chút xíu tò mò hoặc là chỉ là có cũng được mà không có cũng chả sao của một nhân vật nhỏ bé không quan trọng, bọn họ tán thưởng, quan sát thậm chí là dùng ánh mắt dò xét nhìn về phía cô.



Ngay cả Bruce cũng đi tới bắt tay với Lâm Khả Tụng: "Xem ra trong “Cuộc so tài đại sư” cô sẽ là đối thủ đáng gờm đây. Chỉ còn lại hai tháng, tôi nhất định phải cố gắng nhiều hơn nữa!"



Lâm Khả Tụng có chút khó tin, cô chỉ là nếm ra nguyên liệu trong một ly đồ uống thôi mà, tại sao vẻ mặt người xung quanh lại nhìn cô lại như thấy chim cánh cụt ở Châu Phi vậy?



Mà ánh mắt của Irriti càng thêm lạnh lẽo.



Montgomery đi tới trước mắt Chủ tịch Hiệp hội Món ăn ngọn David, cười hỏi: "Haha, David, ông cảm thấy mùi đồ ăn của party hôm nay thế nào?"



Lâm Khả Tụng nhìn David thì vội vàng quay mặt đi chỗ khác, phải biết ban đầu cô lại dùng gà hầm cà chua gây đâu khổ cho ông ấy. Chỉ mong ông ấy không nhớ rõ cô!



"Ừ...... Mặc dù biết không phải do ông làm ra, nhưng mà mùi vị quả thật không tệ."



"Ông cảm thấy nếu như là mật thám của thức ăn ngon Michelin, sẽ cho thức ăn nơi này đánh giá như thế nào?"



"Rất xin lỗi, tôi không phải mật thám của thức ăn ngon. Nhưng mà...... Tôi cảm thấy canh bơ cà rốt ít nhất có thể đạt được đánh giá một bộ dao nĩa. Về phần những thức ăn khác, cũng rất ngon miệng." David cũng không có bởi vì địa vị trong công việc của Montgomery mà cố ý cho thức ăn trong bữa tiệc sinh nhật của ông đánh giá quá cao.



"A ha, cám ơn. Quý bà Smith bà cảm thấy thế nào?"
Dĩ nhiên...... Nếu như chính anh nguyên ý rút lui......



Ban đầu anh ta cũng đâu cam tâm tình nguyện dạy cô? Cũng chỉ là bởi vì lúc Meire mang cô tới gặp anh, bị anh nhận ra cô không tin nặng lực của anh. Lấy tính tình của Giang Thiên Phàm, căn bản không thèm tham gia cuộc tranh tài này.



"Lâm Khả Tụng."



Giọng nói của Giang Thiên Phàm vang lên bên tai cô.



"Cái gì?" Tất cả suy nghĩ của Lâm Khả Tụng bị dừng lại bởi giọng nói của đối phượng, ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ của Giang Thiên Phàm.



Anh ta đi tới đây khi nào?



"Đã bắt đầu lên máy bay." Nói xong, Giang Thiên Phàm liền lướt qua người cô mà thong thả đi về phía lối đi.



"Mới vừa rồi kêu cô rồi nhiều lần, lại nhìn thấy cô cầm điện thoại ngẩn người."



Irri ti cười nói ý vị sâu xa. Cô biết rất rõ ràng nguyên nhân Lâm Khả Tụng ngẩn người là vì cái gì.



Cô ta xác định bản bóng dáng hưởng đến suy nghĩ của Lâm Khả Tụng rồi.



Lâm Khả Tụng hít một hơi, đứng dậy, đuổi theo Giang Thiên Phàm.



Lần này tại khoang hạng nhất, Lâm Khả Tụng ngồi ở bên người Giang Thiên Phàm, mà chỗ ngồi của Irriti lại là ở lối nhỏ bên kia.



"Tôi đổi chỗ ngồi với Irri ti."



Lâm Khả Tụng rất thức thời tính toán đổi vị trí của mình cho Irri ti. Cô ta và Giang Thiên Phàm có vẻ có đề tài chụng, cũng biết chăm sóc anh tốt như thế nào.



Irri ti vừa muốn mở miệng đồng ý, cổ tay Lâm Khả Tụng lại bị giữ vững lấy.



Cảm giác sức mạnh này, tựa như trước trò chơi đó, giống như cô muốn đổi sang bên kia của Tống Ý Nhiên lại bị Giang Thiên Phàm giữ lại.



"Giang tiên sinh?"



"Cô ngồi ở đây là được rồi, không cần đổi."



"Đúng vậy, chỉ cần đọc vài tờ báo..., cô cũng có thể." Mặc dù Irri ti nói như vậy, nhưng trong ánh mắt cô ta có cái gì đó khiến Lâm Khả Tụng cảm thấy không thoải mái.



Lâm Khả Tụng chỉ có thể ngồi xuống.



Máy bay sắp cất cánh, nhân viên thừa dịp bắt đầu đi kiểm tra dây nịt an toàn từng hành khách, hơn nữa bắt đầu phát tin tức những điều an toàn cần phải biết.



Mà tất cả giác quan của Lâm Khả Tụng đều tập trung ở trên người Giang Thiên Phàm. Gò má thanh tú mà lạnh lùng của anh, làm cho người ta không nhịn được mà tiếp tục nhìn.



Tay của cô nhẹ nhàng đặt lên tay vịn bên cạnh, bên tai là tiếng nổ của động cơ của máy bay, thân máy bay hơi nghiêng, bắt đầu lên cao.



Ngay lúc đó, mu bàn tay của cô như có cái gì che lên, vừa làm cho người ta an âm quen thuộc lại có chút xa lạ khiến Lâm Khả Tụng nghiêng mặt sang nhìn. Cô thật không ngờ, Giang Thiên Phàm thế mà hơi nghiêng về phía bên cô.



Mặc dù tiếng động cơ rất lớn, nhưng mà cô nghe rất rõ, anh đang hỏi cô: "Cô làm sao vậy?"



Lâm Khả Tụng nhìn anh, anh nói tiếng Trụng, chọn vào lúc này, hình như cũng chỉ là vì để cho cô nghe hiểu, cũng tính toán chỉ để cho cô nghe.



Irri ti phân hai người họ ra cùng một thế giới, Lâm Khả Tụng cứ có cảm giác không đi vào được.



Mà lúc này, Lâm Khả Tụng lại có cảm giác Giang Thiên Phàm cố ý phân ra một thế giới chỉ thuộc về cô.



"Không sao cả." Lâm Khả Tụng cười trả lời.



Cô biết mình đang nói dối, giờ phút này cô rất do dự, tâm tình của cô rất sa sút, cô biết "binh đến tướng chắn" của mình đã không có tác dụng. Giờ phút này cô chỉ hi vọng, Giang Thiên Phàm nhạy bén..... Không vạch trần cô.