Tim Đập Trên Đầu Lưỡi

Chương 42 : Tôi thích em

Ngày đăng: 12:30 19/04/20


Editor: Trà sữa trà xanh



“Tiếp tục.”



“Những việc cần chuẩn bị: tăng nhiệt độ lò nướng tới 2000. Bỏ bí đỏ vào lò nướng nướng từ 30 tới 40 phút, cho đến khi bí đỏ mềm đi.”



“Khả Tụng, tại sao lại dùng lò nướng đun nóng bí đỏ?”



Lâm Khả Tụng suy nghĩ một chút, trong đầu tưởng tượng bí đỏ bị nướng chín đỏ, bỗng nhiên hiểu ra: “Vì để bí đỏ tươi ngon và mềm. Như vậy thì có thể tránh bí đỏ không bị hư hay mất vị ngon khi bị đun nóng quá độ.”



“Cho nên?” Giang Thiên Phàm nhàn nhạt hỏi.



Trong một khắc kia, Lâm Khả Tụng nghĩ đến một chuyện.



“Cho nên canh cà rốt có vị nồng đậm như thế! Tôi nên cho cà rốt rán sơ qua bơ rồi cho chúng vào lò nướng nướng đến khi mềm đi!”



“Ừ.” Giang Thiên Phàm chậm rãi nghiêng mặt sang một bên, “Khả Tụng, muốn học nấu ăn, thật ra thì rất dễ dàng. Chỉ cần cho cô một thực đơn, hoặc là biểu diễn trước mặt cô một lần, lấy trí nhớ của cô sẽ có thể học được. Món ăn của Bruce có ngon đi nữa, nhưng cũng chỉ là lặp lại quá trình nấu nướng của lão sư dạy cậu ấy mà thôi.”



Đây là đang phân tích đối thủ cho cô nghe sao?



“Nếu như gặp món cô chưa từng nấu qua, hoặc là căn bản không biết gì quá trình nấu nướng ra sao, cậu ấy chắc chắn sẽ không làm được, cô biết mình nên làm gì chưa?”



“Tôi không biết.”



“Bước đầu tiên, chính là phân tích vị giác ở đầu lưỡi. Nếu tìm ra nguyên liệu nấu ăn bằng thị giác, cũng không thể khiến cô bỏ rơi những đối thủ cạnh tranh được. Ngược lại, nếu dựa vào thị giác không thể nào nhìn ra nguyên liệu món ăn, chỉ còn cách dựa vào vị giác của mình. Về điểm này, cô mạnh hơn Bruce nhiều.”



Lâm Khả Tụng mở trừng hai mắt, Giang Thiên Phàm là đang khen cô sao?



“Bước thứ hai, là phân tích quá trình nấu nướng. Mỗi một nguyên liệu muốn dung hòa được đều có những phương thức riêng, trừ quan sát hình thái màu sắc bên ngoài của nguyên liệu, còn đòi hỏi cô phải biết phân biệt là rán chiên, là nướng, hay là nung nóng…. Mỗi một nguyên liệu được thêm vào làm nguyên liệu chính hay phụ trợ đều cần cô tỉ mỉ thưởng thức. Trừ đầu lưỡi của cô ra, cô cần có năng lực suy tư, suy một ra ba, thậm chí cần kinh nghiệm. Nếu như chỉ dạy cô nấu ăn, mà không để cô suy nghĩ tại sao phải làm như vậy, cô vĩnh viễn chỉ biết nấu những món ăn cố định, cô sẽ thiếu năng lực tìm hiểu. Trên thế giới này cách phối hợp nguyên liệu có hằng hà vô số, chẳng lẽ nói tôi không dạy cô nấu món ăn, cô sẽ không làm được sao?”



Cho nên, Giang Thiên Phàm muốn nói, anh đối với cô loại này gần như đang giải thích sách lược dạy học để cho cô tự mình suy nghĩ sao.



Bruce nhìn như ưu tú, chẳng qua là anh ấy chỉ làm theo quá trình nấu ăn của lão sư thôi.



“Bước thứ ba, là nắm chắc trình độ. Món ăn nào đó, mọi người cảm thấy ăn ngon, là bởi vì mùi vị thăng bằng cùng với khẩu vị hài hòa. Những thứ này không chỉ cần có kinh nghiệm, còn cần nắm chắc thời gian chế biến, cách cắt gọt nguyên liệu, độ dày kích cỡ của những nguyên liệu. Những thứ này, đều cần kinh nghiệm. Cô thiếu hụt kinh nghiệm, mà những người dự thi khác cũng như vậy, các thí sinh đều cùng vạch xuất phát, càng không cần phải nói vị giác của cô nhạy bén hơn so với bọn họ, cho nên tôi hoàn toàn không hiểu tại sao cô tự coi nhẹ mình như thế.”



Anh nói cô tự coi nhẹ bản thân mình, thật ra thì đang khẳng định giá trị của cô.



“Cám ơn ngài, Giang tiên sinh.”



“Cô còn có nghi vấn nào không?”



Giang Thiên Phàm khẽ ngửa cằm lên. Gò má của anh dưới ánh sáng nhu hòa rất đẹp mắt.



Lâm Khả Tụng trầm mặc, nhưng cô không cách nào kềm chế nghi vấn kia ở trong lòng.



“Như vậy nếu như tôi thua? Nếu như tôi không lọt top 3, thậm chí không lọt vào top 6 thì sao?”



“Cô thích nấu ăn không?”



“Cái gì?”



“Ý tôi là, cũng không cần tốn hao tất cả tâm lực nhiệt tình yêu thương nó. Chỉ cần cô thừa nhận nó là một loại nghệ thuật? Cô cảm thấy bây giờ mình tôn trọng nó sao?”



“Đúng, tôi thừa nhận.”



Lâm Khả Tụng hết sức khẳng định đáp án này.



“Như vậy tôi cảm thấy rất vui mừng. Thua hay thắng cũng không quan trọng, Khả Tụng. Không người nào có thể dựa vào thắng thua của cô mà quyết định cuộc đời của tôi. Cũng không có ai có thể dựa vào thắng thua mà quyết định tài năng của cô. Nếu như cô yêu thích những chuyện cô làm, vậy thì hãy hưởng thụ nó. Nó chỉ là một việc làm cô thích mà thôi.”



“Như vậy...... Giang tiên sinh ngài thì sao?”



“Cô cảm thấy một tháng này ở bên cạnh tôi cô không hề tiến bộ sao?”



Lâm Khả Tụng không biết mình tiến bộ ở chỗ nào.



“Cô đã học xong phân tích nguyên liệu nấu ăn, năng lực này, rất nhiều đại sư nấu nướng tài năng phải dùng kinh nghiệm nhiều năm mới có thể đổi lấy, mà cô lại có thể bắt giữ trong tay. Sau khi thất bại cô đã biết cách theo đuổi sự hoàn mỹ. Ví dụ như cô nấu mì trộn nấm hương thịt băm, còn có ngày hôm qua canh cà rốt đặc. Tiến bộ lớn nhất của cô, chính là không giống một người bình thường chỉ cảm thấy món ăn ngon hay không. Ta đã dạy cô xong những quá trình đó.”



Giang Thiên Phàm nhặt khăn ăn lên, xoa xoa khóe môi, đứng dậy: “Đi thôi.”
Cô đã làm nhiều phần thịt bò bít tết thất bại rồi, chắc là đã rất lâu rồi, Giang Thiên Phàm vẫn không buồn chán sao?



Lâm Khả Tụng nhìn anh, gò má của người đàn ông này trừ lạnh lùng ở ngoài, càng có một cảm giác thoát tục không quan tâm hơn thua.



“Chuyên tâm, Khả Tụng.”



Nhắc nhở của anh không có bất kỳ xa vời gì. Giống như lúc cô đang tự học anh là người bạn cùng bàn ngồi ở một bên, khi cô uể oải thì lấy cùi chỏ đụng vào cô mà thôi.



Lâm Khả Tụng thu hồi ánh mắt của mình, nhìn nồi rán.



Đáy nồi là một tầng nước thịt mong mỏng, đó là nước từ trong thịt bò thấm ra ngoài khi bị rán.



Lâm Khả Tụng bừng tỉnh, dùng thìa múc hai ba muỗng nước tinh khiết, vét sạch nước canh dưới đáy nồi, để lửa nhỏ, tránh cho cạn nước. Khi nước thịt trở nên nồng đặc, cô cho mè vừng cùng với nguyên liệu vào, hợp với dấm chua cùng với pho mát Palma.



Cô nếm thử một miếng, nhẹ nhàng nhai, mùi vị này cơ hồ giống như đúc mùi vị mà Giang Thiên Phàm đã làm ra.



“Giang tiên sinh, mời nếm thử.”



“Ừ.” Giang Thiên Phàm gật đầu một cái, ưu nhã cầm dao nĩa lên.



Lâm Khả Tụng khẩn trương, cô theo bản năng níu chặt tạp dề của mình.



Giang Thiên Phàm cúi đầu xuống, tư thế giống như chim hải âu dọc theo đá ngầm ở trên mặt biển bồi hồi, kỹ càng chu đáo như thế.



“Mùi vị rất thăng bằng, thịt bò tươi ngon được bảo quản rất tốt, mùi vị hoàn mỹ chín ba đến năm phần. Cô làm vô cùng tốt, Khả Tụng.”



Một khắc kia, Lâm Khả Tụng có cảm giác kích động. Giống như mặc kệ cô cố gắng thế nào cũng không am hiểu hóa học cùng vật lý chợt nắm vững chúng.



“Cám ơn ngài, Giang tiên sinh.”



“Cô không cần cám ơn tôi. Trong món ăn này hầu như tôi không dạy cô cái gì, là cô dựa vào chính cô.”



Lâm Khả Tụng lộ ra nụ cười.



“Đây chỉ là một cách dấm chua kết hợp trong thịt bò bít tết mà thôi, trên sách nói...... Phương pháp chế biến này là nhập môn.”



“Nhưng mà Bruce cũng không có làm món này trong bữa tiệc sinh nhật của Mông Ca Mã Lợi sao? Bởi vì cậu ấy không có nắm chắc tự tin về độ lửa, đây không phải là dựa vào quá trình bắt chước lão sư mà có. Mà điều này cần phải trải qua vô số lần thất bại. Ít nhất bây giờ cô đã có thể đi tới trước mặt của cậu ấy.”



“Cho nên, Giang tiên sinh ngài vẫn đang giúp tôi lấy lại tự tin sao?”



“Đây không phải là tìm kiếm tự tin, mà là để cho cô biết được thiên phú của mình.”



“Được rồi, phương pháp này đối với tôi rất thực dụng.”



Ít nhất so với câu “Tôi thích cô” cùng với nụ hôn nóng bỏng thiên lôi địa hỏa kia dễ chấp nhận hơn nhiều.



“Thừa dịp bây giờ cô có cảm giác tốt, chúng ta tới thử làm đồ ngọt một lần.”



Suốt một ngày, từ sáng sớm đến hơn ba giờ xế chiều, Lâm Khả Tụng dưới chỉ điểm của Giang Thiên Phàm, trừ cách kết hợp dấm chua với thịt bò bít tết, cô còn học xong cách làm panna cotta cùng với cà cuốn Hy Lạp.



Giang Thiên Phàm căn bản không có khiến Lâm Khả Tụng nhìn thấy quá trình làm, anh chỉ để Lâm Khả Tụng thưởng thức mùi vị thành phẩm cuối cùng, mặc cho cô không ngừng lục lọi cùng thất bại.



Lâm Khả Tụng giống như là chợt tìm được niềm vui thú, làm vô số thí nghiệm để tìm ra phương pháp, cho đến khi làm ra mùi vị giống Giang Thiên Phàm nhất mới thôi.



Làm đến bốn giờ chiều, Meire nhắc nhở Giang Thiên Phàm, giờ hẹn với khách đã đến, Lâm Khả Tụng mới phát giác mình và anh thế nhưng chưa ăn cơm trưa. Tuy rằng là như thế, Giang Thiên Phàm cũng đã ăn xong thịt bò bít tết thành công của cô, cùng với một phần cà cuốn, chắc là không đói. Mà cô lại thưởng thức quá nhiều món ăn thất bại, nên cũng không đói bụng.



“Được rồi, hôm nay giảng bài đến đây chấm dứt. Cô đã học xong cách làm một món khai vị, một món chính cùng với một món điểm tâm ngọt.”



“Đúng vậy.” Lâm Khả Tụng lộ ra nụ cười, đây là niềm vui sướng nhất sau khi cô trở thành học sinh của Giang Thiên Phàm.



“Như vậy đã đến lúc thi rồi.”



“À? Cái gì?” Lâm Khả Tụng ngây ngẩn cả người.



“Dùng sở học hôm nay của cô, làm một món khai vị, món chính cùng với món điểm tâm ngọt để khoản đãi khách hôm nay của tôi.”



Giọng nói của Giang Thiên Phàm rất bình tĩnh, đơn giản tựa như pha một ly trà vậy. À, không đúng, ở trước mặt Giang Thiên Phàm pha trà cũng là một chuyện cần chú tâm.