Tim Đập Trên Đầu Lưỡi

Chương 43 : Nếu em không tự tin tôi sẽ hôn em

Ngày đăng: 12:30 19/04/20


Edit: Thố Lạt



Biệt thự của anh rất ít có khách đến thăm, nếu có, Lâm Khả Tụng tin cũng là mấy nhân vật vô cùng quan trọng, sao có thể để cho một học trò không biết gì hết như cô ra trận chứ?



"Em yên tâm, bọn họ không phải người thích soi mói đồ ăn, chỉ là mấy người hợp tác nhà hàng tôi. Tôi định mở vài quán ăn bình dân ở New York, cho nên sẽ không xem trọng đồ ăn cao cấp như po­larlights em từng thấy. Thân thuộc với người dân và giá cả mới là quan trọng, không cần trang trí quá đẹp. Hay em không dám thử? Bruce có thể không cần chiên thịt bò, vẫn có tự tin làm ra một bữa ăn chiêu đãi danh nhân trong giới ẩm thực. Chẳng lẽ em không có chút can đảm này?"



Trong giọng nói của Giang Thiên Phàm có khí thế hăm dọa bức người, là câu trần thuật anh quen dùng.



Mà giây phút kia, Lâm Khả Tụng bỗng xúc động nóng lòng muốn thử.



Dù không thể ăn, nhưng với trình độ bây giờ của cô chắc cũng không thể nhận được đánh giá "canh mây hồng địa ngục" đâu?



Cô cũng rất muốn biết, nếu dựa vào bản thân cô, cô có thể được những người khác chấp nhận hay không.



"Tôi đồng ý thử một lần."



"Không phải thử một lần, mà nhất định phải làm tốt." Giang Thiên Phàm đứng dậy, mang đến một bộ đồ đầu bếp màu trắng, "Mặc vào đi."



Lâm Khả Tụng sững sờ, cô vửa mở ra liền thấy, cái này rõ ràng không vừa với hình thể của Giang Thiên Phàm.



"Đây là chuẩn bị cho tôi?"



"Là tôi bảo Meire chuẩn bị, sớm muộn gì em cũng phải dùng đến."



lâm Khả Tụng không ngờ đến cả cái này Giang Thiên Phàm cũng chuẩn bị giúp mình.



Thế là bắt đầu nhớ lại, tuy Giang Thiên Phàm chưa từng trực tiếp chỉ dạy cô cái gì, nhưng lại cho cô rất nhiều cơ hội học tập, học hỏi áp lực phụ bếp và bận rộn ở nhà hàng cấp sao. Cô có thể dùng vị giác tìm ra phương pháp chế biến của ba món này, nhờ vào lý thuyết học được và kinh nghiệm phụ bếp trong một tháng này.



Những thứ này, Lâm Khả Tụng tin Bruce chưa từng đạt được.



"Cảm ơn."



Lâm Khả Tụng mặc áo trắng vào, đây là tác phong hoàn toàn đơn giản, nhưng thay mặt cho trách nhiệm.



Giang Thiên Phàm vươn tay ra, lần mò đặt lên vai Lâm Khả Tụng.



Anh thay cô vuốt phẳng áo, sửa cổ áo.



"Đối với một người đầu bếp, quần áo cũng vô cùng quan trọng. Đừng để khách của em nghĩ em không gọn gàng không thích sạch sẽ."



"Vâng, đầu bếp." Lâm Khả Tụng mím môi, nhìn vào mắt Giang Thiên Phàm.



Đó là thủy tinh đen thâm thúy nhất, chiếu sáng trái tim con người.



Khi ngón tay Giang Thiên Phàm xẹt qua da cổ Lâm Khả Tụng, lúc tiếp xúc với anh, dường như máu trong mạch trên cổ cô muốn vỡ ra.



Tim cô bỗng đập nhanh hơn.



Cô biết không phải vì cô trở thành đầu bếp trong bếp một ngày, mà bởi vì Giang Thiên Phàm cách cô gần như thế.



Lần thứ hai, hơi thở của anh nhiệt độ của anh xâm chiếm thế giới của cô, không có cách nào bài trừ cũng không có cách nào cự tuyệt.



Khi anh nghiêng mặt qua, vén tóc của cô ra sau mang tai, thậm chí cô còn có ảo giác rằng anh đang muốn hôn cô.



"Bây giờ, tôi đi chào hỏi bạn của tôi, giới thiệu đồ ăn hôm nay. Bây giờ em có thể chuẩn bị sẵn sàng làm việc. Biết mình phải làm gì chưa?"




Giây phút kia, Lâm Khả Tụng hoàn toàn thả lỏng, thậm chí còn mừng rỡ.



Cô chưa từng nghĩ sẽ đạt điểm cao trước mặt ba vị đầu bếp lớn này, nhưng cô đạt tiêu chuẩn có phải xuất sắc hơn cái họi là người mới họ một chút không?



Đặc biệt là Elis, 7 điểm của cô ta cho rất dứt khoát, hoàn toàn khong giống người gây sự trong toilet ngày ấy.



Bọn họ đã biết những món này không phải do Giang Thiên Phàm làm, nên khi cho điểm cũng sẽ không nể mặt Giang Thiên Phàm, chỉ biểu đạt ý nghĩ của bản thân, cho nê dường như đánh giá của họ dành cho cô là không khoan nhượng.



Nước mắt lâm Khả Tụng như muốn rơi xuống, không phải vì khổ sở, mà là vì vui vẻ.



"Đươc rồi, anh Giang, anh đừng chơi trò trốn tìm nữa. Mời vị đầu bếp này ra mặt đi, Chúng ta trao đổi trực tiếp vẫn tốt hơn." Elis cười nói.



Brodie cũng gật đầu: "Cô ấy quả thật rất có thiên phú, nhưng còn cần rèn luyện một chút. Đề nghị của tôi là trước khi khai trương nhà hàng, để cô ấy đến nhà hàng của tôi làm quen đã."



"Này, Brodie, anh thật sự quá xấu bụng. Biết rõ nhà hàng của tôi cũng rất cần người, còn yêu cầu đầu bếp mới đến chỗ của anh "rèn luyện"?" Elis chống cằm nói đầy hứng thú.



"Cho nên làm một đầu bếp, ba người có thể thừa nhận cô ấy?" Giang Thiên Phàm bình tĩnh hỏi.



Khoảnh khắc đó, Lâm Khả Tụng hoàn toàn căng thẳng.



"Có thể. Tuy khong đủ lão luyện, nhưng ít nhất có thể làm phó nhì rồi." Elis chống cằm nói.



Lâm Khả Tụng không biết phó nhì là gì, nhưng có thể vào được phòng bếp của Elis, ít ra có thể chứng minh mình không hề vô dụng như cô ta nghĩ.



"Khả Tụng, em ra đi. Elis và Brodie em đều đã gặp qua, nhưng hàn bân là lần đầu gặp mặt."



Khi Giang Thiên Phàm nói tên "Khả Tụng", Elis rõ ràng cứng đờ, mắt nhanh chóng trợn to, hoàn toàn khó tin, ngay cả tay chống cằm cũng chuyển đi.



Lâm Khả Tụng chậm rãi đi ra từ trong bóng tối, mỗi bước đi dưới ánh sáng, tâm tình cô đều khó nói nên lời.



"A. là cô? Tôi còn nhớ một tháng trước cô tới nhà hàng của tôi quan sát! Anh Giang nói cô vẫn chưa nhập môn... Những món này đều do cô làm?" Vẻ mặt Brodie cũng rất kinh ngạc, nhưng vẻ kinh ngạc của anh khác Elis, là kinh ngạc giống thưởng thức.



"Vậy nên, anh Giang anh mới luôn ở bếp chỉ đạo cô ấy." Elis nhìn về phía Lâm Khả Tụng, "Cô rất may mắn, anh Giang chưa từng cầm tay ai chỉ dạy như vậy." Brodie và Hàn Bân lộ ra vẻ mặt thì ra là thế, theo bọn họ, người mới học một tháng đạt tới trình độ như vậy hẳn là dựa vào đầu bếp lớn như Giang Thiên Phàm đứng bên chỉ dạy.



"Tôi không hề đứng bên cạnh cầm tay chỉ cô ấy. Ba món này cũng là tôi kiểm tra năng lực của cô ấy. Từ 8 rưỡi sáng, đến bốn giờ chiều, là toàn bộ thời gian cô ấy học ba món này. Còn ba người mọi người là giám khảo của cô ấy. Khi cô ấy tham gia cuộc thi, tôi sẽ không nhiều lời."



"Cái gì? Học trong ngày sao? Brodie nhìn về phía Elis, "Tôi tin lời anh Giang. Cho dù là một tháng, độ hoàn thành và vị của ba món ăn này cũng rất khiến người ta kinh ngạc rồi. Tôi vẫn thắc mắc sao hôm đó anh Giang lại dẫn cô ấy đến bếp của tôi, bây giờ rôi hiểu rồi. Khả Tụng, cố lên!"



"Nếu trình độ thật sự của cô xứng với ba món ăn này, có thể cân nhắc làm nghề này. Anh Giang có thể để cô một mình chuẩn bị ba món này cho chúng tôi, chứng tỏ anh ấy rất tin vào năng lực của cô." Hàn Bân cũng nở nụ cười với Lâm Khả Tụng.



"Chỉ mong ba món này không khiến cô quá kiêu ngạo, bây giờ chỉ thấy một thân cây, nhưng phía sau cô còn cả một khu rừng rậm."



Elis cười rất phong độ, bắt tay với Lâm Khả Tụng.



Nhưng Lâm Khả Tụng biết, cô ta không phải đang cổ vũ cô, mà là nhắc nhở cô. Thành công hiện tại trong lòng Elis chỉ là ngẫu nhiên mà thôi, cũng không thể hoàn toàn chứng minh năng lực của Lâm Khả Tụng.



Đối với Lâm Khả Tụng, trình độ này đã không có cách nào làm cô bị thương rồi. Ít ra bây giờ cô biết mình không phải đồ ngốc, gỗ mục không thể đẽo. Cô tin, chuyện Bruce có thể làm, cô cũng có thể làm được.



Sau khi kết thúc bữa tối, ba vị đầu bếp thảo luận một chút về thực đơn của nhà hàng sắp khai trương xong liền rời khỏi.



Giang Thiên Phàm đích thân tiễn họ ra cửa.



"Elis, tôi có chuyện muốn nói với cô."