Tim Đập Trên Đầu Lưỡi
Chương 44 : Sống cùng nhau đi, Khả Tụng
Ngày đăng: 12:30 19/04/20
Editor: tu tai
"Vậy sao, đúng lúc em cũng có lời muốn nói với anh."
Elis nhướn nhướn máy, cùng Giang Thiên Phàm đi tới gốc cây trong sân.
"Hôm nay anh cố ý, đúng không? Vì để cho em dưới tình huống không biết gì tán thành Lâm Khả Tụng, Brodie cùng Hàn Bân cũng chỉ là làm nền mà thôi. Mục đích của anh hoàn toàn cũng không phải vì thử món ăn của nhà hàng mới hay là khảo nghiệm tài nghệ của đầu bếp mới!" Elis dùng vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc nói.
Phía xa xa, Lâm Khả Tụng đứng ở cửa, nhìn hai người đứng dưới tàng cây, cô chợt hơi lo lắng Giang Thiên Phàm và Elis sẽ nổi lên tranh chấp.
"Đúng, đây là phương pháp để em vứt bỏ thành kiến mà đánh giá một cách chân thật nhất. Em đã nếm ra ba món ăn này không phải do anh làm ra, nhưng phản ứng đầu tiên của em cũng không hề nghĩ đến Khả Tụng, ngược lại cảm thấy là anh muốn giới thiệu đầu bếp mới với mọi người. Cho tới bây giờ trong lòng em cũng chưa từng công nhận tài hoa của Khả Tụng, thậm chí chưa từng nghĩ rằng cô ấy có năng lực như vậy."
"Cô ấy có tài hoa gì chứ? Cũng chỉ là ba món ăn mà thôi, bắt chước mà thôi, ai không biết chứ?" Elis ngẩng đầu lên, vẫn khinh thường như cũ.
"Anh cũng chưa từng trình bày với cô ấy anh làm ba món ăn này như thế nào. Là chính cô ấy bằng vị giác của mình mà suy nghĩ ra. Elis, rốt cuộc thì em đang hoài nghi ánh mắt của anh, hay là bởi vì những nguyên nhân gì khác mà bất mãn với Khả Tụng đây?"
So với Elis đang bực bội, có vẻ Giang Thiên Phàm hoàn toàn bình tâm tĩnh khí.
"Em thực sự có thành kiến với cô ấy. Một cô gái không có một chút kinh nghiệm nào thậm chí không hề có lòng nhiệt tình yêu thương với nghề này, lại bị anh nâng niu trong lòng bàn tay? Anh có nghĩ tới cảm thụ của em hay không?"
"Em đã rất xuất sắc rồi, Elis. Anh đã không còn gì có thể dạy em nữa rồi."
Giang Thiên Phàm chống gậy dò đường, vẫn là giọng nói không nhanh không chậm như cũ.
"Ha...... Dạy em? Giữa em và anh chỉ tồn tại dạy dỗ tay nghề nấu nướng thôi sao?" Elis phát ra một tiếng tự giễu, dùng ngón tay đâm vào ngực Giang Thiên Phàm một cái, "Thật ra thì lòng của anh, đã sớm vượt qua giới hạn một người thấy. Em chờ xem, anh có thể biến mục nát thành thần kì hay không."
Nói xong, Elis liền xoay người rời đi.
Giang Thiên Phàm xoay người lại, đi tới cửa, Lâm Khả Tụng vẫn đứng ở nơi đó như cũ.
Cô biết, chuyện giữa Giang Thiên Phàm và Elis chưa bao giờ là chuyện mà cô có thể nhúng tay vào. Nhưng có một chút, cô rất rõ ràng dụng ý hôm nay Giang Thiên Phàm chuẩn bị tất cả những thứ này.
"Cám ơn anh."
Theo phía sau anh, đạp bóng dáng của anh, Lâm Khả Tụng cúi đầu nhẹ nói.
"Giọng nói của cô nghe không hề tự tin chút nào. Cho nên tâm tư của tôi hoàn toàn lãng phí."
Giọng nói của Giang Thiên Phàm lành lạnh, trong nháy mắt khiến Lâm Khả Tụng luống cuống.
"Không phải vậy! Bây giờ tôi đã có tự tin rồi! Mặc dù loại tự tin này còn chưa tới mức tràn đầy, nhưng mà tôi lại biết chỉ cần tôi chịu cố gắng hết sức đánh một trận, thì tôi có thể thắng!"
Giang Thiên Phàm dừng bước, xoay người lại.
Bóng dáng của anh giống như một người đang từ từ kéo ra màn che thế giới, có đợt sóng nào đó theo tầm mắt tràn vào đại não của Lâm Khả Tụng.
"Khả Tụng, tôi chưa từng nghĩ muốn em phải thắng, cũng không cần em thắng vì duy trì danh dự của tôi. Tôi chưa từng cố ý muốn em làm ra một loại đồ ăn hay một món ăn nào đó theo phương pháp của tôi, bởi vì tôi chưa từng nghĩ tới biến em thành một tôi khác."
Giọng nói của Giang Thiên Phàm, giống như thời gian đang trôi trong đêm khuya an tĩnh.
Được mất cùng danh lợi chưa từng trói buộc anh.
Thời gian tám năm qua, không phải vì chứng minh bản thân, chỉ vì chính mình trở lại với lĩnh vực yêu thích mà thôi.
Từ đầu đến cuối, anh vẫn luôn rất thuần túy và tinh khiết.
"Tôi chỉ có một yêu cầu đối với em mà thôi. Tôi hi vọng em thật tâm thích công việc em đang làm. Hi vọng công việc này khiến cho em cảm thấy vui vẻ."
Lâm Khả Tụng chợt không biết nên trả lời Giang Thiên Phàm thế nào.
Cô chỉ có thể ngước nhìn anh, bởi vì một giây kia anh đến gần cô hơn so với tưởng tượng như vậy, rồi lại xa xôi như vậy.
Giang Thiên Phàm vươn tay ra tìm kiếm trong không khí, vỗ nhè nhẹ lên bả vai Lâm Khả Tụng.
"Hoặc là như vậy đi, Khả Tụng. Nếu như em làm ra một món ăn gì đó khiến tôi cảm thấy ngon, thì tôi sẽ đồng ý với em một điều kiện. Cho dù điều kiện này khó thực hiện đến mức nào, tôi cũng sẽ cố gắng hết sức làm được, cho dù cần bao nhiêu thời gian tốn hao bao nhiêu tinh lực."
"Làm ra món ăn gì đó để cho anh cảm thấy ngon còn khó hơn làm ra món ăn khiến thám tử Michelin đều cảm thấy ngon?" Lâm Khả Tụng cười. Anh đối với vị giác theo đuổi thuần túy như vậy, muốn một người chuyên tâm như thế nào mới có thể đạt tới?
"Nhưng mà lời hứa của tôi lại có thể tin hơn so với thám tử Michelin. Thì ngược lại......" Giang Thiên Phàm cúi người xuống, nghiêng mặt sang bên, từ từ dựa về phía cô, tư thế dịu dàng ôn hòa như vậy, khiến trái tim tĩnh lặng của Lâm Khả Tụng nhảy lên, "Nếu như bị tôi cảm thấy em lại không tự tin, muốn trốn tránh nữa, tôi sẽ hôn em. Mặc kệ chung quanh có nhiều người, mặc kệ ở nơi nào, mặc kệ em không muốn thế nào."
"Điều này sao có thể chứ?" Lâm Khả Tụng hô lên.
Đây thực sự là điều khoản bá đạo?
"Đương nhiên có thể rồi."
Đầu lưỡi của cô còn lưu lại hương vị ngọt chua sau chát của Băng Đường Hồ Lô.
Còn có dưới đèn đường, gò má của Giang Thiên Phàm.
Vừa lúc đó, điện thoại của Lâm Khả Tụng vang lên, cô theo bản năng lấy ra xem, tên của "Tống Ý Nhiên" đang lóe lên, ngón tay của cô run lên, điện thoại di động rơi xuống đất.
"Má ơi!" Lâm Khả Tụng vội vàng nhặt nó lên, "Này, Tống Ý Nhiên?"
"Anh đã tiến vào cùng một khu biệt thự với em."
"......" Hai giây sau, Lâm Khả Tụng mới phản ứng lại được, "Không phải chứ? Anh thật sự vẫn mua biệt thự?"
"Anh thuê. Còn dư lại hơn một tháng nữa, anh đặc biệt đến cùng em. Như thế nào, đầy nghĩa khí sao?"
Trong khoảng thời gian ngắn Lâm Khả Tụng cũng không biết nói cái gì cho phải.
Người này vốn dĩ là như vậy, khi cô la hét muốn anh giúp bận rộn gì đó, thì anh giống như bị chứng mau quên vậy.
Nhưng khi cô không hề ôm hy vọng gì với anh nữa, thế nhưng anh lại luôn có thể làm cho cô bất ngờ.
Ngay sau đó, mã số của một ngôi biệt thự bị truyền đến điện thoại di động của cô, xem ra còn rất gần biệt thự của Giang Thiên Phàm.
"Anh vẫn còn chưa ăn cơm trưa đâu, không phải em muốn tham gia ‘ Đầu bếp xuất sắc’ sao? Tới bộc lộ tài năng đi."
"Anh mua đồ ăn sao? Em bộc lộ tài năng cho anh xem?"
"Có a, trái cà chua cùng trứng gà."
"Thành, anh chờ đi!"
Lâm Khả Tụng không thật sự tin tưởng Tống Ý Nhiên sẽ để cô làm trứng chiên cà chua cho anh. Chắc chắn khi cô đến biệt thự của anh, là có thể thấy một nhóm bạn bè không tốt giơ bia lên ôm mỹ nữ.
Lâm Khả Tụng nói cho Meire cô đi gặp bạn mới dọn tới.
"Dĩ nhiên có thể, đây là tự do của cô mà. Chẳng qua không nên về quá muộn, tiên sinh hi vọng cô đặt nhiều tinh lực nghiên cứu kỹ thuật nấy nướng, đừng làm cho cậu ấy thất vọng."
"Tôi biết rồi! Đi một lát sẽ trở lại!"
"Tiểu bánh bao, cô nói bạn mới dọn tới là vị nào vậy?" Meire giống như tùy ý hỏi.
"A, là bạn thân cùng sang đây với tôi. Chẳng qua là anh ấy sang đây du học."
Lâm Khả Tụng đổi giầy xong, liền đi ra ngoài.
Meire nhìn theo bóng lưng cô rời đi, bấm một số điện thoại.
Tống Ý Nhiên cũng không có thuê một biệt thự rất lớn, khi Lâm Khả Tụng đi tới, mới phát hiện gia cụ trong biệt thự không sai biệt lắm với đồ dùng của Tống Ý Nhiên ở trong căn hộ ở Manhattan.
Hôm nay nhìn qua Tống Ý Nhiên rất hưu nhàn, mặc áo len màu nâu nhạt, quần jean màu xanh đen, đi dép, khẽ mỉm cười, cặp mắt kia dễ dàng đẩy loạn tiếng lòng cô.
"Vào đi."
"Không thể nào chứ? Anh đem cả gia cụ ở bên kia đến hả? Anh cũng không ngại ép buộc?"
"Đồ đạc anh dùng quen rồi sẽ không dễ dàng đổi. Đổi sẽ không ngủ được. Hơn nữa thôi......" Tống Ý Nhiên cố ý kéo dài âm thanh, "Chỉ cần có thể thường nhìn thấy em, ép buộc thế nào anh cũng không ngại."
Anh đưa mặt mình gần sát lại, Lâm Khả Tụng cố làm vẻ ghét bỏ đẩy mặt anh ra, "Anh thôi đi, không phải nói đói sao? Phòng bếp ở đâu, em làm món ‘ canh đỏ địa ngục’ cho anh!"
Nhắc tới cái này, Tống Ý Nhiên không thể nín được cười: "Em có tin không, cho dù em làm đồ ăn có khó ăn đến thế nào, anh đều sẽ ăn toàn bộ."
"Anh cứ chờ đi, em lại không thể nào làm ra món gì khó ăn như vậy nữa rồi."
Khi Lâm Khả Tụng tiến vào phòng bếp không tới ba mươi giây, chỉ nghe thấy cô gọi: "Tống Ý Nhiên! Muối đâu? Đường đâu? Gia vị đâu?"
Tống Ý Nhiên dựa vào cửa phòng bếp, từ từ nói: "Nha...... Quên mất."
"Sao anh không đem đầu mình cũng quên luôn đi hả?" Lâm Khả Tụng hầm hừ nói.
Tống Ý Nhiên cười: "Em có biết lời em vừa nói giống như kiểu người vợ anh đã kết hôn nhiều năm hay không?"
Lại tới lại tới, người này lại đùa kiểu không tim không phổi với cô như vậy nữa.
"Vậy làm món trứng chiên cà chua không có gia vị cho anh, anh phải ăn hết cho em!"