Tim Đập Trên Đầu Lưỡi
Chương 45 : Thiên Phàm VS Tống Ý Nhiên (Round2)
Ngày đăng: 12:30 19/04/20
Editor: Kaori Hương - LQĐ
Nếu nói "rất nhiều năm" là bao nhiêu năm?
Nếu gần mười năm, vậy có phải sẽ không có cả đời luôn không.
Chẳng lẽ nói đợi đến khi cô già rồi, còn có thể giữ nguyên tấm lòng của cô sao?
Trong chốc lát, lời nói “tôi thích em” của Giang Thiên Phàm thế mà trở nên kỳ ảo mà du dương.
Tựa như một lời an ủi, một chút rộn rạo lướt qua trong yên lặng.
Phòng bếp và phòng ăn của phòng bếp liền nhau.
Lâm Khả Tụng xoay người đặt đĩa lên bàn: "Ăn đi!"
“Ôi chao, đúng là trứng chiên cà chua!" Tống Ý Nhiên lộ ra vẻ khoa trương, lấy cái muỗng, nét mặt chăm chú ngồi trước bàn ăn, múc một muỗng đưa vào trong miệng.
Lâm Khả Tchờ anh nói gì đó, nhưng mà anh chỉ ăn từ muỗng này đến muỗng khác, từ từ ăn.
"Này, ăn ngon không?" Lâm Khả Tụng không nhịn được hỏi.
"Nếu thêm chút muối thì trứng chiên cà chua ăn càng hoàn hảo." Tống Ý Nhiên cười trả lời.
"Thiệt hay giả?" Lâm Khả Tụng lấy cái muỗng.
Trứng gà rất xốp, nước cà chua hiện ra, vị chua tự nhiên của trái cà chua kết hợp hương thơm trứng gà, đặc sắc, chỉ là đáng tiếc không có muối.
"Như thế nào, có phải nếu em thêm muối thì món trứng gà cà chua càng ngon hơn?" Tống Ý Nhiên hỏi.
"Đúng là vậy." Lâm Khả Tụng cũng cười theo.
Tống Ý Nhiên ăn xong cơm trưa, rồi kéo Lâm Khả Tụng đi tới phòng khách. Hai người ngồi ở trên đệm, nhìn phía TV bắt đầu chơi game. Đây gần như là việc làm hằng ngày lúc hai người nghỉ đông và nghỉ hè. Mà hôm nay, Tống Ý Nhiên tỏ ý muốn kiểm tra độ ăn ý khi chơi trên TV.
"Này! Anh có nhầm không vậy! Anh đánh bên kia em sẽ chết đấy!" Lâm Khả Tụng vui vẻ kêu to lên.
“Vốn là anh muốn thắng anh! Em không chết làm sao anh thắng?" Tống Ý Nhiên trả lời.
Lúc người này chơi game thật có thể dùng "nhanh, ác, chuẩn" để hình dung, vẻ mặt nghiêm túc, không biết còn tưởng rằng anh ta đang nhìn cổ phía! Lâm Khả Tụng liếc qua hai mắt của anh ta, ánh sáng từ màn hình chiếu trên mặt anh, tựa như ảo giác.
Có lúc Lâm Khả Tụng sẽ cảm thấy, Tống Ý Nhiên như vậy, mục tiêu rõ ràng quyết đoán sát phạt, mới thật sự là anh.
Hai ba giây sau, quả nhiên Lâm Khả Tụng chết đi. Cô tức giận vươn tay ra, cào đầu Tống Ý Nhiên thành tổ chim.
Mắt hơi mỏi, Lâm Khả Tụng lười biếng nằm ở trên đệm, dùng chân đạp Tống Ý Nhiên một cái: "Này, em nói...... anh với bạn gái kia của anh ngày ngày dính với nhau cũng chỉ chơi game hay sao?"
"Anh chỉ cùng làm vậy với em." Tống Ý Nhiên kéo đệm đến bên người Lâm Khả Tụng, nằm xuống cùng cô.
"Ừ......"
Không tự chủ giương môi lên, mặc dù cô vẫn biết Tống Ý Nhiên giỏi dỗ con gái, nhưng lời như vậy, thế mà anh rất ít nói với cô.
"Khả Tụng."
"Hả?" Lâm Khả Tụng mệt nhọc, nếu như là bình thường lúc này cô đã ngủ trưa.
"Chúng ta sẽ luôn luôn ở chung một chỗ như vậy, đúng không?" Giọng nói của Tống Ý Nhiên rất nhẹ, tựa như thử dò xét.
"Ừ...... Em chỉ ngủ một lát thôi...... Trước hai giờ rưỡi phải gọi em dậy đấy......"
Cô còn phải trở về phòng bếp của Giang Thiên Phàm tiếp tục luyện tập rán sò hương biển và hướng cá lư với cà chua ô-liu đấy.
Nghe giọng nơi hơi khàn của cô, Tống Ý Nhiên chống cằm, duỗi tay, nhẹ nhàng sờ qua cái trán của cô.
Lâm Khả Tụng bị tiếng nhạc điện thoại di động đánh thực. Là cuộc gọi của Merie.
Nhiệt độ quen thuộc, là Tống Ý Nhiên. Cô nhìn qua, Tống Ý Nhiên chống cằm cười nhẹ với cô.
Ngón tay của anh chậm rãi đan vào ngón tay cô, nắm hơi chặt, muốn cô an tâm.
Anh có thể dễ dàng hiểu suy nghĩ của cô.
"Em có nếm qua sườn lợn rán của mình?" Giang Thiên Phàm mở miệng hỏi.
"Vâng! Em có nếm qua!"
"Bản thân em có nhận ra khuyết điểm gì không?" Giang Thiên Phàm hỏi.
Lâm Khả Tụng hít một hơi: "Em cảm thấy phân lượng quả mâm xôi không được đúng cho lắm. Vị chua ngọt quá nhiều ảnh hưởng tới mùi vị sườn lợn rán. Hơn nữa thời gian cho quả mâm xôi vào quá sớm, làm cho quả mâm xôi bị nướng quá lâu mà bị chua."
"Cho nên em điều chỉnh lại tương chấm, mà không phải phục hồi hương vị như cũ."
"Như vậy, em điều chỉnh thành công sao?" Lâm Khả Tụng thấp thỏm hỏi.
"Trong mắt của tôi, em thành công cứu vãn món ăn mất cân bằng vị giác này."
Giang Thiên Phàm cúi đầu xuống, tiếp tục ăn sườn lợn rán trong đĩa.
Lâm Khả Tụng nhếch môi, im lặng cười.
Cô vốn rất lo lắng Giang Thiên Phàm sẽ trách cô học hành chưa tới chốn mà chơi đùa những thứ khôn vặt này, nhưng thời gian làm heo quay không ngắn, nếu làm lại lần nữa, cô sợ Tống Ý Nhiên ngồi không đối mặt với Giang Thiên Phàm như vậy, có thể xảy ra chuyện gì hay không.
Cho nên khi cô phát hiện quả mâm xôi bị nướng có vị chua, chỉ có thể điều chỉnh hương vị của tương chấm ròi.
Bữa ăn tối kết thúc bởi hương vị ngọt ngào đậm đà của caramel hầm lê.
Lâm Khả Tụng đưa Tống Ý Nhiên đến cửa biệt thự.
"Haha, em đã đồng ý qua ở chung với anh." Đôi tay Tống Ý Nhiên cất trong túi, nghiêng mặt đến gần Lâm Khả Tụng, gương mặt tươi cười của anh không nhìn ra sâu cạn.
Lâm Khả Tụng cười cười, dùng nắm đấm nện vai của anh một cái: "Nếu thật sự ở sống cùng với anh, em sợ em nhịn không được."
"Không nhịn được cái gì?"
"Không nhịn được trêu chọc con gái đàng hoàng như anh!"
Tống Ý Nhiên thở dài: "Thật ra thì em không nỡ rời khỏi nơi này đúng không?"
Lâm Khả Tụng cúi đầu. Trừ chuyện cô thầm mến anh, những chuyện khác, cô không bao giờ gạt anh, giờ phút này cũng giống vậy.
"Không phải không bỏ được, mà là không thể. Ở chỗ này có thể học được rất nhiều chuyện. Tống Ý Nhiên, anh biết không, em muốn hoàn thành một chuyện gì đó, cũng là lần đầu tiên cảm giác mình rất thích việc mình làm."
"Được rồi, anh hiểu." Ngón tay Tống Ý Nhiên xoa xoa mi tâm của Lâm Khả Tụng, còn tưởng rằng em khi bắt nạt đấy."
Lâm Khả Tụng cúi đầu cười: "Yên tâm đi, Giang tiên sinh chỉ là không dễ sống chung thôi. Nhưng mà anh ấy luôn luôn tuỳ việc mà xét, rất khách quan phê bình em."
"Em có biết giờ phút em nhắc tới giọng điều và từ ngữ hình dung anh ta với anh lúc đó khác với hình dạng của anh ta."
"Thật xin lỗi, để cho anh lo lắng."
"Không có gì, có thời gian tới nơi anh làm chút thức ăn ngon!"
"Thôi đi, người muốn làm cho đồ ăn cho anh còn nhiều mà!"
"Nhưng mà em làm, không có người có thể vượt qua."
Tống Ý Nhiên đứng dưới ánh trắng màu bạc, có cảm giác như cái đẹp vượt qua giới hạn.
"Khả Tụng, em đã nghĩ kĩ, không sống chung với anh?"