Tim Đập Trên Đầu Lưỡi
Chương 61 : Không cần lợi dụng lòng đố kị của tôi
Ngày đăng: 12:30 19/04/20
Editor: Tranh
"Tôi nói không hối hận, cậu tin sao?" Tống Ý Nhiên dùng bình rượu gõ gõ đầu bạn tốt, "Tôi lo lắng là trong khoảng thời gian ở Newyork sẽ có người khác xông vào cuộc sống của cô ấy, vì thế tôi đưa cô ấy đến đây. Tôi có thể tùy lúc muốn thấy cô ấy, muốn nghe cô ấy nói chuyện, cô ấy ở ngay bên cạnh tôi. Tôi có nên nói cho cô ấy biết tôi thích cô ấy sớm một chút không?"
Kelvin lắc đầu, "Nói không chừng kết quả còn thảm hơn bây giờ. Tuổi càng trẻ thì càng khó nhẫn nại, đặc biệt lúc biết người mình yêu cũng yêu mình, ngoại trừ lao đầu vào như thiêu thân thì cái gì cũng không có, các người có thể làm gì? Khá hơn một chút, anh trai cùng với chú tư cậu dùng người nhà của hắn ta tới uy hiếp cậu, nếu cô ấy là loại người có thể mặc kệ cha mẹ mình, các người có thể đến chỗ khác gầy dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, vài năm sau, vật đổi sao dời cô ấy lại theo cậu về thấy cha mẹ bị nhà họ Tống chèn ép nhiều năm, cuộc sống khó khăn. Nếu cô ấy không nhẫn tâm vứt bỏ cha mẹ của mình, vậy cũng chỉ có thể nhìn cậu kết hôn cùng với cô gái danh môn khuê tú khác. Sau khi các người khóc lóc thảm thiết cũng chính là quên nhau rồi."
"Ha ha ha...." Bả vai Tống Ý Nhiên run rẩy, đứng trước cửa sổ cười đến không khép miệng được.
"Thảm một chút nữa, hai người có thể diễn Romeo và Juliet." Vẻ mặt Kelvin chân thành.
"... Này, cậu đi đầu tư điện ảnh đi! Cậu tự viết kịch bản!"
"Cái gì, bây giờ tôi nói những việc có khả năng xảy ra nói cho cậu mà thôi."
"Những tính toán có khả năng xảy ra của cậu không có cái nào có kết cục tốt sao?" Tống Ý Nhiên nâng mắt, rất chân thành hỏi.
"À..., có. Cậu dẫn cô ấy đến nước Mĩ, cậu và cô ấy học cùng một trường, các người cùng nhau học cùng nhau tan trường, cùng nhau tốt nghiệp. Bên cạnh đó cậu vừa học vừa tích lũy vốn, trong đoạn thời gian này, cuộc sống của cô ấy vẫn đơn giản như cũ, không có người đàn ông khác xuất hiện, không có việc gì có thể thay đổi cuộc đời của cô ấy. Cuối cùng có một ngày, cậu mạnh mẽ đánh lại anh trai của cậu, làm cho ông già đứng sau màn ly gián tình cảm anh em cậu xuất hiện, hung hăng đánh một trận. Toàn bộ nhà họ Tống cậu cũng không thèm, sau khi thấy ánh mắt thất bại của anh trai cậu, sảng khoái quay đầu đi. Sau đó cậu mang hoa tươi cùng với nhẫn thổ lộ với cô ấy! Từ nay về sau, cũng không lo lắng sợ hãi cái gì nữa, Tống Ý Nhiên và Lâm Khả Tụng sống cuộc sống hạnh phúc tốt đẹp."
"... Cho nên tôi liền sai là tại hết thảy đều dựa theo ý tưởng của tôi mà tiến hành." Tống Ý Nhiên nhìn phía xa, trong con ngươi là một mảnh mơ hồ rực rỡ.
"Không có khó khăn, là đồng thoại. Bây giờ cậu liền cắt ngang là tốt rồi. Bây giờ cậu không thổ lộ là đúng, nếu cậu nói, trách nhiệm đối với cô ấy sẽ càng tăng, cũng không có biện pháp thay đổi quyết định của cô ấy. Nếu như vậy, không bằng bình tĩnh chờ đợi thời cơ, một lần nữa đoạt cô về bên cạnh mình." Kelvin vỗ bả vai Tống Ý Nhiên nói.
Lúc này có người kêu: "Kelvin! Có người tìm Tống!"
"Tìm tôi?" Tống Ý Nhiên ném bình rượu cho Kelvin, đi ra ngoài.
Anh thấy được một cô gái da trắng tóc vàng ôm cánh tay, dưới ánh đèn hoàng hôn rực rỡ đi tới chỗ cô ta.
"Tôi biết cô. Tôi nhớ lúc nhìn thấy Giang Thiên Phàm lần đầu tiên, cô đứng bên cạnh anh ta. Cô tìm tôi vì chuyện gì, đầu bếp Quintin?"
Tống Ý Nhiên tán thưởng sự tự tin của phụ nữ, nhưng không thích phụ nữ kiêu ngạo. Người phụ nữ trước mắt này cực kỳ kiêu ngạo khác xa tự tin.
"Nhớ rõ tôi là tốt. Như thế nào, anh không nhìn thấy tấm hình kia sao? Tôi cho rằng anh cực kỳ thân thiết với Lâm Khả Tụng, anh nên thấy."
Cô ta lấy điện thoại di động từ trong túi áo ra, bên trong là một tấm ảnh chụp Giang Thiên Phàm và Lâm Khả Tụng hôn nhau dưới đèn đường.
"Thiên Phàm." Lâm Khả Tụng có chút xấu hổ khi nói ra miệng cái tên kia.
"Ừ. Anh gọi điện thoại tới là muốn nói, ngày kia anh sẽ đưa em đến quán Lôi Văn."
Lâm Khả Tụng nắm di động, vài giây sao cô mới hiểu được dụng ý của Giang Thiên Phàm.
Trên ""Đại sư tú"" có rất nhiều người biết quan hệ của cô với Giang Thiên Phàm, nhất định bọn họ sẽ hỏi cô, có những lời nói châm chọc, thay vì như vậy, Giang Thiên Phàm tình nguyện để cho bọn họ biết, anh là sư phụ của cô, cũng là người yêu của cô, chấm dứt tất cả các nghi vấn.
"Em không muốn sao? Cùng với anh, làm cho em cảm thấy áp lực rất lớn?"
Giọng nói Giang Thiên Phàm nhẹ nhàng, vang vọng trong lòng cô.
Đây là anh, thay vì giấu cô, anh tình nguyện cùng cô thừa nhận áp lực của thế giới này.
"Sẽ không." Lâm Khả Tụng cười trả lời.
Bởi vì, anh là sức mạnh của em.
Lâm Khả Tụng chui vào chăn, hơi thở thuộc về Giang Thiên Phàm tràn vào giữa mũi cô, giống như anh nằm cạnh cô, cùng cô đi vào giấc ngủ bình yên.
Cô ngủ mãi đến khi mặt trời lên cao mới thức dậy.
Tiếng chuông cửa vang lên, Lâm Tiểu Tuyết không ở nhà, Lâm Khả Tụng khẩn trương khoác áo khoác lên, mở cửa phòng, không nghĩ tới ngoài cửa thực là Meire.
Cô cho rằng Giang Thiên Phàm cũng đến đây, nhưng phía sau Meire không có ai.
"Tôi tới một mình. Xem ra cô vừa mới thức dậy, nguyện ý ra ngoài đi dạo với tôi một chút không?"
"Dĩ nhiên được, chờ chút!"
Lâm Khả Tụng vội vàng về phòng rửa mặt, mặc quần áo.
Lúc cô xuống dưới lầu, Meire vẫn kiên nhẫn đứng chờ cô như cũ.