Tìm Kiếm Nam Chính

Chương 1 : Tổng giám đốc đại nhân yêu tôi (1)

Ngày đăng: 21:52 21/04/20


“Về sau, Lê Phong cùng Mạnh Lộ lên núi dạy học. Công ty Lê thị bị đối thủ cạnh tranh là công ty Phùng thị thu mua, toàn bộ nhân viên trong công ty bị giảm biên chế. Trong đó, có đến 700 người mất đi công việc và ba người vì áp lực cuộc sống quá lớn đã tự sát.



Năm ngày sau, Lê Phong chết trong núi sâu do bị rắn độc cắn.



Cha của Lê Phong biết tin, cứ như thế mất đi đứa con trai duy nhất liền uất ức đến sinh bệnh, ba năm sau thì qua đời.”



“Bad end.”



Hạ Lưu gấp lại cuốn sách vừa mới đọc xong, có chút đăm chiêu.



Cái cô vừa xem không phải là một cuốn tiểu thuyết bình thường mà là kịch bản nhiệm vụ thu phục kế tiếp.



Luôn luôn có nhiều nam chính không lo làm phú nhị đại cho tốt lại thích cùng nữ chính chơi trò bỏ trốn. Loại hành vi vô trách nhiệm này trực tiếp dẫn đến vô số tình trạng thất nghiệp, thậm chí là cái chết ở các thế giới song song. Nghiêm trọng nhất có thể làm thế giới đó sụp đổ.



Thân là một nhân viên chuyên nghiệp chuyên tìm kiếm và mang nam chính bỏ trốn trở về, cách giải quyết đơn giản nhất là chia rẽ nam chính và nữ chính.



“Chuẩn bị tốt chưa?”



Thanh âm trí tuệ của hệ thống quân đột nhiên xuất hiện bên tai Hạ Lưu, cô gật đầu, trước mặt liền xuất hiện một quầng sáng.



Hệ thống quân phát bệnh thời kì cuối hét lên đầy nhiệt huyết : “Cô gái, mau đi cứu vớt thế giới đi!”.



Không thèm để ý đến lão, Hạ Lưu từ từ đi vào quầng sáng đó, trong nháy mắt không gian phảng phất như bị xé rách, biến thành vô số hình ảnh khác nhau.



Hệ thống thông báo: “Chúc mừng cô! Cô hiện tại là nữ thư kí xinh đẹp Hạ Lưu của nam chính Lê Phong. Mời vui vẻ bắt đầu mối tình công sở! Phòng làm việc không nên chơi trò Play yêu đương quá khích đâu nha ~ Nhiệt tình nhắc nhở: Độ hảo cảm hiện tại là 12”.



Trong nháy mắt Hạ Lưu nhận được thông báo của hệ thống, nghe xong, khóe môi khẽ giật giật.



“Làm sao vậy?”



Nhìn thấy bộ dáng nhíu mày của Lê Phong. Hạ Lưu nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm, cô lắc đầu tỏ ý không có việc gì, thuận tiện đưa ánh mắt mờ mịt liếc nhìn anh ta một lượt.



Không hổ danh là nam chính tổng giám đốc trong tiểu thuyết, khuôn mặt lạnh lùng, eo thon chân dài, đến cả Hạ Lưu nhìn thấy cũng muốn huýt sáo đùa giỡn.



“Lịch trình?”



“8 giờ sáng, hội nghị tuyên bố về sản phẩm mới. 10 giờ, thảo luận kế hoạch cùng công ty Lam Tinh. 12 giờ, dùng cơm trưa với Trương tổng. 3 giờ chiều, ra sân bay sang Đức.



Lúc nói tới mốc thời gian cuối cùng, nháy mắt, trong đầu Hạ Lưu liền hiện ra một đoạn trong tiểu thuyết…



Chính là chiều nay trên đường đi đến sân bay, xe của Lê Phong sẽ đụng phải nữ chính Mạnh Lộ, hơn nữa còn bởi vậy mà bắt đầu con đường đi tìm cái chết.
Tiện tay mở túi ra, ngoài dự đoán của hắn, bên trong túi không phải là tài liệu như hắn nghĩ, mà là mấy cục giấy trắng nho nhỏ.



Mở một cục giấy nhìn thử, là mấy viên thuốc màu trắng bình thường.



Từ trong túi hé ra một mảnh giấy ghi chép, khi nhìn thấy nội dung, trên khuôn mặt trước nay vốn lạnh lùng của Lê Phong không khỏi có chút thay đổi.



Trên đó cũng không có nội dung đặc biệt gì, chỉ là đơn giản giải thích mấy viên thuốc này là thuốc dạ dày với cách dùng thuốc.



Chữ viết thanh tú quen thuộc.



Là Hạ Lưu viết.



[Chúc mừng cô đạt được 10 điểm độ hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 23.]



Thời điểm nghe thấy âm thanh thông báo của hệ thống, Hạ Lưu – bởi xương bánh chè bị thương mà phải nằm trên giường bệnh liền nở nụ cười càng thêm hiền hòa.



Quả nhiên, đối với loại hình từ nhỏ đã thiếu vắng yêu thương này, chỉ cần nắm chắc thời cơ là có thể xoát hảo cảm rất dễ.



Sau khi “được” Hạ Lưu “cứu”, Mạnh Lộ khăng khăng ở trong bệnh viện chăm sóc cho cô.



Hạ Lưu cũng không tỏ vẻ phản đối, dù sao cô cũng muốn hiểu rõ hơn nữ chủ, tìm phương pháp để thuận lợi tiến hành nhiệm vụ.



Lại nữa, ràng buộc giữa nam nữ chủ đã định trước bọn họ sẽ lại chạm mặt.



Chẳng qua khi nghe Mạnh Lộ nói về nguyện vọng của bản thân là muốn lên vùng núi dạy học, Hạ Lưu mới dùng sắc mặt cổ quái đánh giá cô ta một lúc rồi hỏi vấn đề mà bản thân từ lâu không hiểu.



“Nhà cô rõ ràng rất giàu có, vì sao không quyên tiền để xây trường mà muốn tự mình đi dạy học vậy?” Hơn nữa chuyên ngành cô ta học hoàn toàn chẳng có chút liên quan nào với ngành sư phạm.



Phải biết rằng rất nhiều học sinh miền núi còn không có nổi một ngôi trường tử tế, một đại tiểu thư như Mạnh Lộ đi dạy học, thực ra nhìn lại giống như là một loại trói buộc hơn.



Không bằng trước tiên kiếm nhiều tiền một chút để sửa chữa lại phòng học không an toàn còn tốt hơn.



Mạnh Lộ lập tức phản bác ý kiến của Hạ Lưu:



“Không được! Chỉ có làm như vậy, cuộc sống của tôi mới có thể trôi qua một cách có ý nghĩa!”



Nghe xong câu trả lời loại trung nhị bệnh* này, Hạ Lưu lại cảm thấy bi ai thay cho Lê Phong.



*Trung nhị bệnh: (gọi là chứng mồng hai) là tục ngữ của người Nhật Bản – chỉ sơ trung năm hai (tương đương với lớp 8 bên mình), thanh thiếu niên ý thức về cái tôi quá lớn đặc biệt là trong lời nói và hành động, tự tưởng coi mình là trung tâm. Mặc dù gọi là “bệnh” nhưng nó không cần thiết phải chữa, y học cũng không cho vào “bệnh tật”.