Tìm Kiếm Nam Chính

Chương 2 : Tổng giám đốc đại nhân yêu tôi (2)

Ngày đăng: 21:52 21/04/20


Mấy ngày nay Hạ Lưu đều nằm ở trong bệnh viện điều trị, đương nhiên, làm một thư ký hoàn mỹ tận tụy, dù trên giường bệnh cũng phải kiên trì làm việc.



Cá nhân Hạ Lưu cảm thấy, ở bệnh viện vừa yên tĩnh lại có người chăm sóc. Cô nằm trên giường xem tài liệu, trừ bỏ đi đứng không thuận tiện, mọi thứ đều thật thoải mái.



Và ngoại trừ cả nữ chính vẫn luôn dính cô – tiểu thư Mạnh Lộ.



Nguyên bản cốt truyện là Mạnh Lộ bị xe của Lê Phong đụng vào phải nhập viện, ánh mắt ấm ức của nữ chính nhanh chóng thu hút sự chú ý của Lê Phong, vì thế trong phút chốc hai người ánh mắt chạm vào nhau, tựa như “con rùa nhìn đậu xanh” mà thích nhau rồi.



Nhưng lần này bởi vì Hạ Lưu làm rối, trực tiếp phá hủy cảnh hai người gặp mặt, cái gọi là ánh mắt “trong suốt không một tia tạp chất” của Mạnh Lộ liền không được Lê Phong tiếp nhận.



Bởi vì trong tiểu thuyết không tồn tại những thứ như logic khoa học, vì thế Hạ Lưu cũng không biết nếu như Lê Phong lần nữa nhìn thấy Mạnh Lộ có thể lại xuất hiện tình huống nhất kiến chung tình với nữ chính hay không, rồi cuối cùng vì tìm kiếm hạnh phúc mà bỏ lại một đống lộn xộn, tự đi vào rừng sâu tìm chết.



Dù sao đây không phải lần đầu lão hệ thống quân hãm hại cô như vậy.



Lưu ý đến thời tiết ở Frankfort, Hạ Lưu thuận tiện liền nhắn tin cho Lê Phong.



“Lê tổng, ngài nhớ chú ý nhiệt độ nhé.”



Một hàng chữ ngắn gọn, đơn giản nhưng lại ẩn giấu ý nghĩa mơ hồ.



Lê Phong rất ít khi nhận được loại tin nhắn như thế này, không phải là báo cáo khi giải quyết công việc mà giống như một người bạn tri kỉ đang quan tâm nhắc nhở.



Tin nhắn sau khi gửi đi giống như đá chìm đáy biển, Lê Phong vẫn không trả lời lại, cũng may Hạ Lưu cũng không trông đợi anh ta sẽ nhắn lại một chữ.



Chẳng qua khi nghe tiếng hệ thống thông báo truyền đến bên tai độ hảo cảm đã lên tới 25, Hạ Lưu mỉm cười nhìn ra ngoài cửa sổ, trên bầu trời một chiếc máy bay vừa bay vừa lưu lại một vệt mây kéo dài vô tận.



Ngoài lạnh trong nóng, phúc hắc ngầm không phải dùng để đánh giá Lê Phong sao?



Thời gian năm ngày thoáng chốc đã qua.



Mạnh Lộ mỗi ngày đều đến bệnh viện tìm Hạ Lưu, dần dần hai người cũng trở nên quen thuộc.



Lê Phong cũng không hổ là loại tổng giám đốc lạnh lùng. Lái xe đâm phải người ta, người kia còn là thư kí của anh ta, vậy mà ngay cả một cuộc điện thoại hỏi thăm đôi chút anh ta cũng không thèm gọi.



Mạnh Lộ ngồi ở một bên lại bắt đầu oán giận cái người gây ra tai họa kia, Hạ Lưu mỉm cười vỗ bả vai cô, cầm một ly nước đưa tới.



“Nói mệt chưa? Có muốn uống chút nước không?”



Mạnh Lộ còn đang tức giận, Hạ Lưu lại như không quan tâm nói: “Lê tổng đang gặp khó khăn, đối thủ Phùng Viễn lại gây rắc rối cho ngài ấy.”



Nghe thấy cái tên Phùng Viễn, Mạnh Lộ giật mình, hỏi lại Hạ Lưu rằng Phùng Viễn là người nào.



“Chính là ông chủ của Phùng thị đó.” Hạ Lưu thuận miệng nói, xem như không có chuyện gì mà cầm lấy ly nước chậm rãi uống.



Nghe được câu trả lời của Hạ Lưu, khuôn mặt Mạnh Lộ liền hiện lên nét tươi cười:


Phía sau, giọng nói lạnh như băng của Lê Phong vang lên.



Bóng lưng Hạ Lưu chợt cứng đờ, lập tức nhẹ giọng đáp ứng.



Chẳng qua, động tác cơ thể cùng với biểu cảm của cô lại chẳng ăn khớp với nhau chút nào, Hạ Lưu quay lưng về phía Lê Phong, trên khuôn mặt đang nở nụ cười sáng lạn.



Bởi vì cô lại nghe thấy âm thanh của hệ thống vang lên, đúng thật là phúc hắc.



[Chúc mừng cô đạt được 4 điểm độ hảo cảm, độ hảo cảm hiện tại là 34.]



--- ------ ------ ------ ----



Ngoài cửa sổ mây đen che trời, mơ hồ có thể nghe được tiếng sấm vang lên phía xa, không bao lâu sau, từng hạt mưa to bằng hạt đậu rào rào rơi xuống, cả thế giới dường như bị bao phủ bởi màn mưa, những cơn gió lạnh mang theo mùi hương của đất xộc thẳng vào cánh mũi.



Lê Phong xoa xoa thái dương, đứng dậy chuẩn bị về nhà.



Khi đi qua trước cửa công ty, hắn đột nhiên dừng lại.



Hạ Lưu mỉm cười đưa ô cho một đồng nghiệp,“Chị còn phải đi đón con, trước cửa công ty cũng không dễ bắt được xe, dù sao cũng đâu thể dầm mưa chờ xe được, chị mau đi trước đi.”



Đồng nghiệp kia cảm ơn Hạ Lưu đủ kiểu rồi cầm ô của cô nhanh chóng rời đi.



Hạ Lưu nhìn ngoài trời mưa to, do dự một chút, đột nhiên ngồi xuống cởi giày.



Ngay khi cô chuẩn bị chạy vào trong màn mưa, cánh tay bỗng nhiên bị giữ lại.



Nhanh chóng quay đầu lại, khuôn mặt lạnh lùng của Lê Phong liền xuất hiện ngay trước mắt.



Hạ Lưu xách đôi giày, xấu hổ nhìn anh ta.



“Lê tổng…”



“Đi theo tôi.” Lê Phong buông tay Hạ Lưu, đưa ô cho cô.



“Vâng.” Hạ Lưu cuống quýt đeo lại giày, mau chóng mở ô chạy theo, kiễng chân nịnh nọt che ô cho Lê Phong.



“…” Lê Phong cúi đầu nhìn chiều cao của Hạ Lưu, bất đắc dĩ mở miệng: “Che cho tôi?”



“Vâng!”.



Trong màn mưa, hai người sóng vai cùng che ô bước đi.



[Chúc mừng cô đạt được 3 điểm độ hảo cảm, độ hảo cảm hiện tại là 37.]



Xem ra kế hoạch sắm vai thư kí ngây thơ tiến hành vô cùng thuận lợi.