Tìm Kiếm Nam Chính

Chương 29 : Sư phụ đại nhân xin dừng bước (4)

Ngày đăng: 21:52 21/04/20


Editor: Mèo lười



Sắc trời càng ngày càng tối, mây đen lượn lờ trên đỉnh đầu, gió to bỗng từ đâu thổi đến, ngay sau đó liền bao phủ khắp người. Nơi đỉnh núi xa xa, ánh sáng dần tắt đi thay cho màn đêm, một đoàn người giống như một đội quân sĩ hùng dũng, mắt lại vẫn luôn nhìm chằm chằm vào người đang đứng trên đỉnh Lãm Nguyệt kia.



Hạ Lưu nắm chặt tông chủ lệnh trong tay, không chút nào nhường bước nhìn thẳng vào Tiêu trưởng lão, trầm giọng nói: "Đệ tử sở dĩ dùng tông chủ lệnh thông tri các vị xuất quan, cũng chỉ vì Ma Tông bỗng nhiên đột kích, kính xin các vị trưởng lão tha thứ"



"Môn quy không thể phạm, nha đầu to gan, đừng nghĩ rằng mình là môn tử chân truyền của tông chủ mà muốn coi rẻ môn quy!" Tiêu trưởng lão lớn tiếng quát, tay vừa nhấc, trên lưng Hạ Lưu tựa hồ có thêm trăm cân đang đè nặng, trong nháy mắt bỗng một chân không chịu nổi mà quỳ xuống.



"Nay không có tông chủ, ta thân là đại trưởng lão, liền thay thế tông chủ mang một đệ tử vi phạm môn quy như ngươi trục xuất khỏi Thiên Diễn tông, nhưng có thể niệm tình huống lần này đặc thù, cho phép ngươi ở bên ngoài tiếp tục tu luyện" Tiêu trưởng lão làm như đang ban cho Hạ Lưu một đặc ân lớn lao, cao cao tại thượng mà nói.



Hạ Lưu ngẩng đầu, khẽ cắn môi phản bác: "Ta không phục!"



"Thương Vân Ẩn mới là sư phụ của ta, nếu người thật sự muốn trục xuất ta khỏi sư môn, Hạ Lưu ta không dám có nửa câu oán hận. Nhưng hiện nay người vẫn chưa nói muốn đuổi ta, lời nói của người bên ngoài, ta không theo!"



Tiêu trưởng lão hừ lạnh một tiếng, trách mắng: "Thương Vân Ẩn thân là tông chủ đứng đầu một tông, đệ tử dưới tay sau này không phải là trưởng lão một chi cũng là người đứng đầu một tông, mà một đệ tử tư chất kém như ngươi lấy tư cách gì làm đệ tử thân truyền của hắn? Sư huynh ngươi cũng đã đột phá Kết Đan kỳ, còn ngươi hiện tại vẫn ở Luyện Khí kỳ, đời này e là ngay cả Trúc Cơ cũng không đạt được, đây chính là sự khác biệt!" Những trưởng lão phía sau cũng đều là gật đầu tán đồng những lời lão nói. Trong lúc nhất thời, Hạ Lưu đúng là bị bức đến tuyệt cảnh.



"Kính xin các vị trưởng lão khai ân, sư muội tuy rằng tư chất không đủ, nhưng từ trước đến giờ rất thông minh lanh lợi. Lần này đám người Ngục Huyết tông tấn công đến, ít nhiều cũng là nhờ sư muội mới có thể hóa giải nguy cơ" Đạ sư huynh tiến lên một bước quỳ bên cạnh Hạ Lưu cầu tình, nhưng lại bị vài vị trưởng lão phất tay đánh lui.



Hạ Lưu cố gắng giãy giụa để đứng dậy, nhưng dưới áp lực lại một lần nữa vô lực quỳ xuống. Nàng ngẩng đầu, từng câu từng từ hỏi: "Nếu ta có thể đột phá đến Trúc Cơ thì sao?"



"Nếu ngươi có thể đạt đến Trúc Cơ, chúng ta sau này sẽ không nói gì đến chuyện này nữa. Nhưng là..."



Lời của Tiêu trưởng lão còn chưa dứt, bỗng một bóng kiếm phóng tới thật nhanh, nam tử ngự trên kiếm mặt lạnh như băng, khom lưng bế Hạ Lưu đang quỳ dưới đất lên, đôi mắt liếc qua tất cả chư vị trưởng lão, lạnh giọng hỏi: "Không biết từ lúc nào các vị trưởng lão có hứng thú thay người khác quản giáo đồ đệ?"



"Hạ Lưu cả gan lấy trộm tông chủ lệnh, làm trái với môn quy"



Thương Vân Ẩn lạnh nhạt trả lời: "Là ta giao cho nàng, chẳng lẽ chư vị chờ ta cùng Thiên Diễn tông bị Ma Tông công phá mới chịu xuất quan sao?"



Câu trả lời này khiến tất cả mọi người đều lặng im, Tiêu trưởng lão dường như vẫn không cam lòng, lại một lần nữa chất vấn đến vấn đề tư chất của Hạ Lưu.



Vẻ mặt của Thương Vân Ẩn vẫn nhàn nhạt như cũ, nói: "Tông chủ của Ngục Huyết tông đã chết trên tay ta, ta dùng chuyện này để đổi lấy một lần tự do của đồ đệ của mình chắc là đủ?"



Nói xong hắn cũng mặc kệ sự khiếp sợ của mọi người, nói hai ba câu liền đuổi hết tất cả mọi người đi. Đỉnh Lãm Nguyệt phút chốc liền trở nên yên lặng, chỉ còn lại Thương Vân Ẩn và hai đồ đệ của hắn.



Thương Vân Ẩn cau mày nhìn đại đồ đệ một thân đầy tro bụi, không nói một lời nào. Người kia nhìn ánh mắt ghét bỏ của sư phụ, nhất thời rất ủy khuất vì cảm thấy một chút tổn thương, sau đó rất thức thời rời đi.



Hạ Lưu ngoan ngoãn đứng bên cạnh Thương Vân Ẩn. ánh mắt long lanh nhìn hắn, vui vẻ nói: "Sư phụ, người rốt cuộc cũng trở lại! Thì ra Huyễn Cơ chính là người của Ngục Huyết tông, nàng ta mang theo người của Ma Tông muốn đếm đỉnh Lãm Nguyệt cướp thứ gì đó, con đã nói rồi, người giành sư phụ với con đều không phải là người tốt!"




"Không, con nhất định phải xây dựng nền tảng" Hạ Lưu ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Thương Vân Ẩn, chậm rãi nói: "Sư phụ, con không muốn trở thành vật trói buộc của người, con muốn trở thành niềm kiêu hãnh của người"



"Các vị trưởng lão đều nghĩ chuyện người thu con làm đồ đệ chính là sai lầm, ta cảm thấy rất không cam lòng. Con muốn để cho họ biết, sự lựa chọn này của người không hề sai lầm. Con không muốn như bây giờ, trở thành vết nhơ của người, con thật sự... không muốn như vậy"



[Chúc mừng bạn đạt 5 điểm độ hảo cảm, hiện tại đô hảo cảm là 48]



Thương Vân Ẩn lẳng lặng nhìn nàng, sau đó vương tay sờ đầu nàng: "Nếu đã như vậy, vi sư nhất định sẽ dốc hết toàn lực trợ giúp con xây dựng nền tảng"



Một khi đã quyết đinh, Thương Vân Ẩn liền thật sự rất quan tâm, bắt đầu tìm kiếm phương pháp xây dựng nền tảng cho ngũ linh căn. Về chuyện những đan dược kia, dưới sự nghiêm khắc của hắn, Hạ Lưu cũng không dám sử dụng một lần nữa.



Tuy Thương Vân Ẩn bị thương, nhưng hiện tại hắn cũng đang dần hồi phục, bắt đầu đôi lúc vô tình hoặc cố ý thử đưa linh lực của bản thân cho Hạ Lưu. Đáng tiếc hệ linh lực của nàng là hệ hỏa, còn của hắn lại là hệ thủy, căn bản là không có cách nào truyền cho nàng dùng.



Hạ Lưu suốt ngày ở trong trận Tu Linh do Thương Vân Ẩn bố trí vì nàng kia, ở trong này linh khí quá nồng đậm, thế nhưng tư chất của Hạ Lưu thật sự quá kém, cho dù nhiều như vậy nhưng vẫn không thể hấp thụ được bao nhiêu.



Thương Vân Ẩn ngâm mình ở trong ao suốt cả ngày, sau khi khôi phục một vài phần linh lực liền gọi Hạ Lưu đến, im lặng không lên tiến giữ lấy tay của nàng.



Đây cũng không phải là muốn ăn đậu hủ của Hạ Lưu, mà là lại một lần nữa thử vận chuyển linh lực cho nàng.



Một cỗ linh lực thanh lương từ tay Thương Vân Ẩn truyền vào trong cơ thể của Hạ Lưu, đáng tiếc lần này vẫn giống như trước kia, linh lực vẫn là ở trong cơ thể của nàng chỉ trong thời gian nửa tách trà liền chầm chầm tiêu tán hết, chỉ còn sót lại vài điểm nhỏ.



Thương Vân Ẩn thu hồi tay của mình, Hạ Lưu nhìn hắn, sau đó lưu manh kéo tay của hắn, sờ sờ bàn tay nhỏ của sư phụ cười dịu dàng nói: "Sư phụ đừng nóng vội, tích lũy tháng ngày, dù sao chỉ cần tiếp tục kiên trì đến cuối cùng nhất định sẽ thành công xây dựng nền tảng"



Thương Vân Ẩn rút bàn tay của mình ra, không nặng không nhẹ vỗ mu bàn tay của Hạ Lưu, sau đó gọi phi kiếm ra bay lên trời, "Con hãy ngoan ngoãn đợi ở đây, ta có việc muốn làm, tối nay sẽ trở lại"



Hạ Lưu cũng không hỏi lý do, chỉ gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.



Đợi đến sau khi bóng hình của Thương Vân Ẩn hoàn toàn biến mất, Hạ Lưu cũng lặng lẽ rời khỏi đỉnh Lãm Nguyệt, đi đến một huyệt động.



Sinh tử động, chính là động phủ nổi danh nhất ở Thiên Diễn tông.



Nghe nói một khi đã vào Sinh tử động, lúc bước ra hoặc là đột phá hoặc là chết. Nhưng bởi vì đại đa số người đi vào đều không trở ra, bởi vậy mấy năm gần đây nơi này đã trở nên địa phương hoang vắng ít người thăm hỏi.



Ở cửa có một đệ tử Luyện Khí kỳ đang lười biếng canh chừng, nhìn thấy Hạ Lưu đến, hắn ném tới cho nàng một tấm bảng, "Viết xuống tên của ngươi cùng sư phụ, đến lúc ngươi chết ta sẽ đi thông tri sư phụ của ngươi"



HạLưu tiếp nhận tấm bảng kia, tùy tay viết xuống tên của mình và Thương Vân Ẩn, sau đó cũng không xoay đầu lại mà cứ thế bước vào.