Tìm Kiếm Nam Chính
Chương 30 : Sư phụ đại nhân xin dừng bước (5)
Ngày đăng: 21:52 21/04/20
Editor: Mèo lười
Trong nháy mắt bước vào động Sinh Tử, hệ thống quân liền hiếm khi nghiêm túc nhắc nhở nàng: "Cô cẩn thận một chút, tuy rằng ta có thể nhắc nhở cho cô cách vượt qua, nhưng nếu trên đường cô phạm phải sai lầm gì thì xem như xong đấy!"
Hạ Lưu đáp một tiếng, sau đó nhìn huyệt động tối đen kia, không chút do dự liền bước tiếp vào.
Thứ nàng cần nhất bây giờ chính là đột phá. Nam tử như Thương Vân Ẩn quá mức ẩn nhẩn, rất khó để liên hợp hắn với một tình yêu cuồng nhiệt. Nếu tiếp tục như bây giờ, e là qua 10 năm nữa độ hảo cảm cũng chỉ có thể dừng lại ở 80.
Vừa bước vào động, Hạ Lưu liền cảm thấy một cỗ áp lực cường đại khiến người khác hít thở không thông, linh khí trong cơ thể chỉ trong nháy mắt liền tiêu tán hết. Nàng bây giờ giống một con thú nhỏ đang đứng trước mặt một đám mãnh thú to lớn, không ngừng cố gắng tự bảo vệ mình.
Nàng ngồi xếp bằng xuống, gắt gao cắn chặt răng khống chế tinh thần của bản thân.
Thương Vân Ẩn ngự kiếm, trực tiếp đi tìm tông chủ của Chế thuốc tông. Đối phương đối với sự viếng thăm của hắn có chút kinh ngạc, không nhịn được cườ ha hả. Dù sao đối với tính tình kia của Thương Vân Ẩn, trong giới tu tiên này rất ít khi có người có thể khiến hắn tới bái phỏng.
"Hôm nay đến quấy rầy Mạc tông chủ, thật là có chuyện cần bàn" Thương Vân Ẩn khẽ vỗ túi trữ vật, hai thanh phi kiếm liền bay ra. Hắn thản nhiên nói: "Hai thanh kiếm này chính là Hóa Ảnh và Truy Nguyệt, là cực phẩm tiên giai, giá trị của chúng, chắc không cần Thương mỗ nói Mạc tông chủ cũng biết"
Trong nháy mắt thấy hai thanh kiếm được lấy ra, hô hấp của Mạc tông chủ liền trở nên khó khăn. Hắn lập tức ngẩng đầu nhìn Thương Vân Ẩn, đến Chế thuốc tông ngoại trừ việc để nhờ hắn chế thuốc, hắn không còn nghĩ ra lý do nào khác, đành hỏi: "Không biết Thương tông chủ cần ta luyện thuốc gì? Chỉ cần là tiên phẩm trở xuống, Mạc mỗ nhất định có thể làm ra"
Nghe lời cam đoan của Mạc tông chủ, lòng của Thương Vân Ẩn vốn có chút lo lắng lập tức buông xuống. Hắn trực tiếp đẩy hai thanh kiếm kia đến trước mặt Mạc tông chủ, người kia đã sớm không thể kiềm chế được liền thuận thế cất hai thanh kiếm vào túi, "Thương tông chủ quả nhiên là người sảng khoái, ngài muốn gì cứ việc nói"
Vẻ mặt Thương Vân Ẩn không thay đổi nhìn về phía Mạc tông chủ, lạnh nhạt nói: "Không cần Mạc tông chủ phải giúp ta luyện đan, ta chỉ cần phương thuốc để luyện Quy Nguyên đan"
Nghe ba chữ "Quy Nguyên đan", cơ mặt trên mặt Mạc tông chủ khẽ run rẩy, không thể tin hỏi: "Thương tông chủ muốn luyện Quy Nguyên đan? Nhưng thứ đó là..."
Thương Vân Ẩn nhíu mi nhìn hắn một cái, cắt đứt những lời hắn định nói, trực tiếp hỏi: "Đổi hay không?"
Bỏ qua cơ hội lần này mới là ngốc tử. Mạc tổng chủ liên tục gật đầu, lấy một mảnh giấy ghi phương thuốc gian dân gian đã cũ từ trong túi đưa cho Thương Vân Ẩn. Nhìn vẻ mặt không thay đổi của hắn, Mạc tông chủ không nhịn được mở miệng khuyên nhủ: "Ta cũng không biết lý do ngài muốn luyện Quy Nguyên đan, nhưng ngài vẫn nên suy nghĩ kỹ càng một chút, hậu quả nhất định ngài cũng hiểu"
Thương Vân Ẩn gật đầu, cũng không nói thêm điều gì, sau khi nhận phương thuốc liền trở về đỉnh Lãm Nguyệt.
Quan sát xung quanh một chút nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Hạ Lưu, nghĩ nha đầu này thường xuyên tìm đến chỗ đại sư huynh giết thời gian, hắn cũng không suy nghĩ thêm nhiều. Sau khi bố trí một kết giới, hắn lấy từ túi trữ vật ra một lò luyện đan, lòng bàn tay dùng linh lực tạo ra một ngọn lửa, ánh mắt chuyên chú nhìn vào sự biến hóa của lò luyện đan.
Một lát sau, Thương Vân Ẩn trực tiếp cắn nát ngón tay, nhấc tay nhỏ một giọt máu vào lò luyện đan, một tay khống chế lửa, tay còn lại căn cứ vào sự biến hóa của llof luyện đan mà không ngừng đưa máu của mình vào.
Thương Vân Ẩn cúi đầu nhìn nàng, châm chạp không nói gì, đôi mắt trầm tĩnh phảng phất như một cái đầm sâu thẳm, không có nửa phần dao động.
Thật lâu sau, hắn mới mở miệng, hờ hững nói: "Cho nên, con liền ngay cả tính mạng của bản thân cũng không cần?"
Hạ Lưu ngây ngẩn nhìn vẻ mặt không chút thay đổi của Thương Vân Ẩn, cùng hắn sống chung đã lâu, nàng sớm đã hiểu rõ sự tức giận ẩn chứa dưới sự bình thản lãnh đạm kia.
Nàng lấy hết dũng khí, thò vào ống tay áo, chuẩn xác bắt được bàn tay ấm áp của hắn.
"Không có đâu sư phụ, vốn dĩ con muốn xây dựng nền tảng, là bởi vì muốn ở bên sư phụ đến trăm năm. Cũng là bởi vì muốn cho bản thân không trở nên già đi, bởi vì sợ sư phụ sẽ ghét bỏ con xấu xí... Vốn bây giờ cũng đã không thể thu hút ánh mắt của sư phụ, nếu còn già đi, vậy con làm sao còn dám nói để người cưới con?"
[Chúc mừng bạn đạt 6 điểm độ hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 63]
Thương Vân Ẩn vốn muốn nói ra vài lời chỉ trích nhưng nhìn đôi mắt lấp lánh của nàng đều chỉ có thể nhịn xuống, cuối cùng cũng chỉ có thể khẽ vỗ vỗ đầu nàng.
"Sư phụ, có phải người lo lắng cho con hay không?" Hạ Lưu bỗng nhiên mở miệng hỏi, ngữ khí có chút chờ mong.
"Con suy nghĩ nhiều rồi! Còn có, buông tay của vi sư ra" Thương Vân Ẩ thản nhiên liếc mắt nhìn nàng, trong giọng nói hàm ý chút xa cách.
Hạ Lưu rất nghe lời buông tay hắn ra, bất quá một giây sau...
Nàng lập tức vươn hai tay ra ôm lấy eo của Thương Vân Ẩn, dán mặt mình vào ngực hắn, bộ dáng được lợi còn khoe mã: "Con buông tay rồi, sư phụ người nói đi, con rất biết nghe lời phải không?"
"..."
Thương Vân Ẩn đột nhiên cảm thấy không biết nên nói gì, tiểu cô nương trong ngực cứ như vậy ngây ngốc nhìn hắn, trên người còn dính đầy bùn đất ở trong Sinh Tử động, nhưng hắn lại luyến tiếc đẩy nàng ra.
Không giống như trước kia dùng cầu nước ấm rửa mặt cho Hạ Lưu, Thương Vân Ẩn lấy khăn gấm trắng từ trong túi đựng đồ ra, ôn nhu thay nàng lau mặt, một bên lau một bên còn không quên ra vẻ ghét bỏ.
"Thật bẩn"
"..."