Tìm Kiếm Nam Chính
Chương 44 : Y tiên sư huynh không được chạy (3)
Ngày đăng: 21:52 21/04/20
Editor: Mèo lười
Hạ Lưu bị hắt một thùng nước lạnh nên tỉnh.
Nàng sau khi mở mắt cũng không nói gì, mà là cảnh giác quang cảnh xung quanh, cho đến lúc phát hiện Tần Sơ ở bên cạnh mình, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận nhích lại gần hắn.
[Chúc mừng bạn đạt 3 điểm độ hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 52]
Tần Sơ vẫn luôn chú ý Hạ Lưu, không thể không nói phản ứng của nàng ngoài dự liệu của hắn, cứ tưởng rằng nàng sẽ kinh hoảng, lại không ngờ nàng lại cẩn thận và bình tĩnh như vậy. Thì ra tiểu cô nương hắn vẫn luôn nghĩ rằng yếu đuối nhỏ bé này, thế nhưng cũng đã trưởng thành rồi.
Con ngươi Tần Sơ thâm trầm, tay bí mật vỗ vỗ mu bàn tay Hạ Lưu tỏ vẻ trấn an.
Bọn họ đang ở trong phòng củi mục nát, bên cạnh Hạ Lưu còn có mấy nữ tử. Các nàng đều cụp mắt nhỏ giọng phỉ nhổ, nhưng không hiểu sao lại không hề nhúc nhích.
Tần Sơ nháy mắt với nàng, ngay sau đó bả vai liền buông lỏng, cả người có vẻ vô lực tựa vào tường. Bộ dáng của hắn vốn có vẻ hơi giống nam tử thư sinh yếu đuối bình thường, hơn nữa vừa mới bị tạt một thùng nước lạnh, bộ dáng bây giờ thật đúng là... thật khiến người khác phải đau lòng.
Hạ Lưu lặng lẽ dời tầm mắt, cũng học Tần Sơ bày ra dáng vẻ suy yếu, ánh mắt hồng một chút, không bao lâu nước mắt liền rơi.
Người vừa tạt thùng nước kia chính là tiểu nhị không ngừng đẩy mạnh tiêu thụ kia. Lúc này hắn cực kỳ phách lối quét mắt đánh giá năm người nơi này, sau khi nhìn thấy Tần Sơ ánh mắt của hắn sáng lên, "Tiểu ca này sinh ra trái lại còn dễ nhìn hơn các tiểu thư"
Tần Sơ mím môi thật chặt, trong mắt hình như có lửa giận đang thêu đốt.
"A, tính tình cũng không vừa!" Tiểu nhị đi lên ngồi xổm bên cạnh Tần Sơ, nắm cằm của hắn chậc chậc khen ngợi: "Nếu bán đi Cúc Hương viện... không chừng còn có thể trở thành tiểu quan nóng bỏng nhất"
Tiểu nhị kia vỗ vỗ tay đứng dậy: "Coi như các ngươi không may, gặp được Nhâm Phàm Trực ta, về sau nha, phải tiếp khách thật tốt kiếm tiền cho ta" vừa liếc nhìn Tần Sơ, nhất thời trên mặt treo lên nụ cười ý vị thâm trường(*): "Vốn nam đều trực tiếp làm bánh bao nhân thịt, may mà ngươi có gương mặt tiểu bạch kiểm, khách nhân Cúc Hương viện, chắc chắn sẽ thích tiểu gia hỏa như ngươi"
(*) Ý vị thâm trường: hứng thú, thú vị hoặc là ý vị sâu xa.
Dưới ống tay áo rộng lớn, Hạ Lưu vội vàng cầm bàn tay của Tần Sơ, có chút bất an nhìn hắn.
Tần Sơ nắm trả lại bàn tay của nàng, lòng bàn tay cảm nhận sự ấm áp, lập tức liền bao bọc tay nàng ở trong tay.
"Đêm nay hãy chuẩn bị thật tốt, ngày mai đưa các ngươi đến Di Hồng viện. Đừng khóc lóc kẻo khiến các đại gia ta mất hứng, nghe lời thì có phúc hưởng, nếu muốn chạy trốn, hừ, vậy thì chờ đến ngày hôm sau xuất hiện trong bãi tha ma đi!"
Nhâm Phàm Trực khóa cửa đi ra ngoài, trong nháy mắt ba tiểu thư vì dọa đến quên khóc lúc này liền liều mạng mà khóc, giống như chỉ cần khóc lớn tiếng hơn một chút thì sẽ có người đến cứu các nàng.
"Các vị tiểu thư, chớ kinh hoảng" Tần Sơ đứng dậy, trên mặt mang theo nụ cười khiến lòng người an tâm: "Nhâm Phàm Trực đã đi ra ngoài, vậy các vị có thể cho tại hạ biết những chuyện đã phát sinh trong khách điếm này không?"
Nếu như là một nam nhân dáng dấp đáng khinh lại nói ra những lời này, phỏng chừng ba người nữ nhân này càng khóc lợi hại hơn. Chỉ là thế giới này luôn chỉ nhìn mặt, một người có tiềm chất tiểu quan đứng đầu bảng của Cúc Hương viện như Tần Sơ tất nhiên là chiếm được ưu đãi.
Thì ra ba nữ tử này là ba tỷ muội đang đi du xuân, bởi vì bộ dáng xinh đẹp nên bị theo dõi, trước một ngày so với Hạ Lưu thì bị hôn mê vứt vào phòng chứa củi này. Về phần thị nữ và tiểu tư của các nàng... có lẽ đã thành bánh bao thịt.
Ngày ấy Hạ Lưu uống rượu kia vào liền hôn mê, nếu không phải là Tần Sơ phát giác được không thích hợp dùng ngân châm giải độc cho nàng, có lẽ bây giờ nàng cũng mềm nhũn nằm dưới nhất như mấy vị nữ tử này.
Hạ Lưu sau khi nghe các nàng kể lại vẻ mặt cực kỳ phẫn nộ, nhưng cũng may không có xúc động chạy đi liều mạng với tên Nhâm Phàm Trực kia. Nàng lôi kéo ống tay áo của Tần Sơ, ngẩng đầu nhìn hắn: "Sư huynh, làm thế nào bây giờ?"
Hạ Lưu bị mang lên nóc nhà ngẩng đầu nhìn Tần Sơ thi triển khinh công: "... Muội cứ nghĩ huynh chỉ đâm kim mà thôi"
Tần Sơ cúi đầu liếc mắt nhìn nàng: "Người chỉ biết đâm kim là ma ma trong cung"
"Huynh học khinh công khi nào vậy? Muội nhớ rõ ràng lúc đó không phải chỉ biết điều phối thuốc thôi sao?"
"Muội học thuật dịch dung khi nào vậy? Ta nhớ rõ lúc đó muội chẳng phải chỉ biết gạt người thôi sao?"
"..."
Hạ Lưu lặng lẽ câm miệng.
Nhờ vào thuật dịch dung của Hạ Lưu và kỹ xảo biểu diễn của Tần Sơ, từ việc liên lạc người trong võ lâm cho đến tập trung họ lại một chỗ, tất cả đều rất thuận lợi.
Đầu tiên là mang theo bọn họ đi giải cứu các cô nương bị hôn mê, sau đó trực tiếp phái một đội người chạy đến huyện đường bắt tri huyện lão gia lại.
"Chọn đi, nói ra hay là chết?" Hạ Lưu dẫn theo một đội cao thủ võ lâm rất khoái trá nhìn lão tri huyện, cầm chuôi đao lắc lư trên đầu hắn: "Cúc Hương viện đúng không? Đại nhân ngài thật biết hưởng thụ nha, ai dô, vừa nhắc tới Cúc Hương viện cả người ta liền mềm yếu, đao cũng không cầm được luôn rồi a~"
"Cô nãi nãi! Ta sai lầm, là ta sai! Ngài cũng đừng có mền tay nha, van cầu ngài hãy cầm chắc chuôi đao!"
Tần Sơ nhìn thấy rất muốn cười, bộ dáng cáo mượn oai hùng này của Hạ Lưu chẳng những không khiến người khác cảm thấy chán ghét, trái lại bộ dáng ngược đãi lão tri huyện của nàng thoạt nhìn rất đáng yêu, đương nhiên cũng có nguyên nhân sâu xa... là vì hắn nghe được ba chữ "Cúc Hương viện"
[Chúc mừng bạn đạt 2 điểm độ hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 60]
Dưới sự áp lực uy hiếp bạo lực, tri huyện đại nhân cũng thành thật khai báo.
Thật ra Cúc Hương viện và Di Hồng viện chính là do hắn mở, đương nhiên cũng là muốn để chơi. Đặc biệt là Cúc Hương viện kia, cứ khoảng ba ngày hai đêm lại đi chơi đùa vui vẻ một lần...
Giang hồ hiểu đơn giản chính là cường lực, bạo tàn. Tần Sơ sau khi trực tiếp gọi người đi thông tri chuyện này cho tri phủ, sau đó để cho đám nhân sĩ võ lâm canh giữ lão tri huyện thật tốt, còn hắn thì trở về khách điếm điếm đón Thối Thối đang ở trong phòng bếp, mang theo Hạ Lưu tiếp tục chạy về phía Nam.
"Đại sư huynh, trước khi đi chúng ta đến nơi này trước có được không?"
"Ừm, muội muốn đi đâu chơi?"
"Cúc Hương viện!"
"..."
"Chúng ta đi xem một chút xem những tiểu qua kia có thật là dễ nhìn giống như huynh vậy thật không a!"
"Sư muội, muội có tin ta bán muội vào Cúc Hương viện không?"
"... Tin"