Tìm Kiếm Nam Chính

Chương 45 : Y tiên sư huynh không được chạy (4)

Ngày đăng: 21:52 21/04/20


Editor: Mèo lười



Đoạn đường này của Tần Sơ và Hạ Lưu rất thái bình, trừ lúc bắt đầu có gặp hắc điếm kia, cũng không gặp cường đạo hay trộm cắp gì.



Vấn đề duy nhất, là thức ăn chỗ ở.



Biểu hiện của Hạ Lưu cũng rất thành thật, dù suốt ngày không đổi chỉ có bánh bao và nước lạnh cũng không có ý kiến gì nhiều. Tần Sơ tỏ vẻ rất vui mừng với chuyện này, lại thưởng cho nàng hai viên đậu phộng khô.



Nhưng tiểu hồ ly Thối Thối lại tỏ vẻ kháng nghị với cuộc sống này, nó thủy chung vẫn luôn giữ cao ngạo của hồ ly, trên người không hề nghe thấy một chút mùi bánh bao gì.



Không có cách khác, Tần Sơ thăng cấp thành cha của hồ ly, chỉ có thể chạy đi tìm thức ăn cho con của mình. Chỉ là vận khí hôm nay của hắn thật sự không tốt, qua một hồi lâu, đừng nói là thỏ hoang, ngay cả chim sẻ cũng không nhìn thấy.



"Sư huynh, muội nhớ rõ ngày hôm qua muội nói là muốn ăn cá nha" Hạ Lưu một bên gặm bánh bao một bên ai oán, ngày hôm qua nàng nhìn thấy cá trong suối nước nước miếng thiếu chút nữa chảy ra. Kết quả Tần Sơ lấy loại lý do vô nghĩa "cá ở trong nước, xuống nước bắt cá sẽ ướt quần áo" mà từ chối nàng.



"Vì sao Thối Thối có thể ăn thịt, còn muội chỉ có thể gặm bánh bao?" lòng ghen tị khiến Hạ Lưu trợn mắt nhìn Thối Thối. Hồ ly kia vẫy vẫy đuôi với nàng, rất là khinh thường.



Tần Sơ vẫn vô tình như cũ nhìn về phía trước, cười híp mắt an ủi Hạ Lưu: "Đợi lát nữa Thối Thối ăn thừa thì cho muội"



"..."



Đầu năm nay, người sống còn không được tốt bằng hồ ly.



Bây giờ trước không có thôn sau không có khách điếm, hơn nữa hai người tìm kiếm trong rừng đã lâu cũng không thấy động vật nhỏ gì, mắt thấy Thối Thối đã đói đến mức tái xanh mặt luôn rồi.



Đúng lúc này, một con gà rừng xuất hiện trong tầm mắt của Hạ Lưu.



"Sư huynh!" nàng nhẹ gọi Tần Sơ, người kia cũng chú ý đến con gà rừng kia, hắn rút ngân châm ra, cổ tay vừa dùng sức phóng ra.



Chỉ thấy con gà rừng kia lập tức rớt xuống, Hạ Lưu vội vàng chạy tới chuẩn bị nhặt, nhưng là...



Thì ra nơi nhìn như rất an toàn kia thế nhưng chỉ là một đống dây leo, bây giờ Hạ Lưu đạp lên dây lên lập tức đạp vào không trung. Nàng nhanh tay lẹ mắt lựa chọn bắt lấy con gà rừng đã chết kia, rơi thẳng xuống.
Lúc này hắn còn tâm tình nói đùa, Hạ Lưu nhịn không được trừng mắt liếc nhìn Tần Sơ, nhưng vẫn không nhịn được ngồi xổm xuống rất lo lắng nhìn chân của hắn: "Vừa rồi muội nằm sấp trên chân của huynh có đè đến huynh không?"



[Chúc mừng bạn đạt 2 điểm độ hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 66]



"Tuy rằng muội quả thực rất nặng đè ta phát đau, nhưng cũng may không phải là chân bị thương kia" Dừng một chút, hắn lại ôn hòa an ủi Hạ Lưu: "Bất quá là bị thương xương cốt mà thôi, tự ta chữa trị thì sẽ tốt thôi, bây giờ trước tiên ở nơi này chờ hai ngày đi, chờ ta có thể động thì đi"



Ánh mắt Hạ Lưu hồng hồng nhìn Tần Sơ: "Chữa không lành không đi được nữa cũng không sao, cùng lắm thì muội ở nơi này bồi huynh, chiếu cố huynh một đời, dù sao cũng bởi vì muội nên huynh mới bị thương"



[Chúc mừng bạn đạt 5 điểm độ hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 69]



Khóe miệng Tần Sơ mang theo ý cười nhìn Hạ Lưu, "Nếu thật như vậy, thật tốt"



Dựa theo đạo lý mà nói, đều là người khỏe mạnh chăm sóc bệnh nhân, nhưng khổ nỗi Tần Sơ chuyện gì cũng có thể làm, Hạ Lưu lại quá vô dụng, đạo lý này áp dụng trên người hai người thế nhưng lại bị đảo ngược.



Tần Sơ ngồi dưới đất, như thường ngày cầm ngân châm thảnh thơi mà bắn, chim bay trên trời, thỏ chạy dưới đất, chỉ cần xuất hiện trong tầm mắt của hắn liền đã định là phải chết. Hạ Lưu và Thối Thối mỗi ngày đều rất hạnh phúc hưởng thụ đãi ngộ được ăn thịt hằng ngày, rõ ràng là gian nan cầu sinh nơi vách núi, một hồ một người lại bị nuôi đến béo mập trắng trẻo, mặt mày đầy đặn.



Tần Sơ và Hạ Lưu sống dưới đáy vực năm ngày, mấy ngày nay Tần Sơ luôn châm kim vào chân bị thương của mình. Người ta thường nói thương gân động cốt muốn chữa trị hoàn toàn cũng phải một trăm ngày, cố tình hắn lại chỉ châm như vậy, cũng không biết ăn thuốc gì, đến ngày thứ năm đã có thể thảnh thơi đứng dậy tản bộ.



"Sư huynh, huynh qua đây nhìn đi, chúng ta có thể leo lên từ sợi dây leo này đấy!" Hạ Lưu lắc lắc sợi dây leo cho Tần Sơ xem, người kia lại trực tiếp lôi kéo nàng đi hướng khác.



"Sư huynh làm gì vậy nha..."



"Sư muội, đi dọc theo suối nước này có thể an toàn hơn so với cái kiểu học khỉ leo cây của muội nhiều" Tần Sơ vỗ vỗ Thối Thố ở trong ngực, ngữ khí nhẹ nhàng: "Thối Thối nói xem có đúng không?"



Tiểu hồ ly kia quả thực đã tu thành tinh, thế nhưng lại có thể gật gật đầu phụ họa lời nói của Tần Sơ.



"..." Hạ Lưu tâm tắc nghẽn lặng lẽ chọn phục tùng, nhưng qua một hồi nàng vẫn cảm thấy không cam lòng, lôi kéo tay áo của Tần Sơ tiếc nuối cảm thán: "Rơi xuống vách núi thế nhưng lại không nhặt được bí tịch võ công gì, thật sự là tiếc nuối nha"



Tầm Sơ xa xăm liếc mắt nhìn Hạ Lưu, trực tiếp bỏ Thối Thối lên đầu nàng, không nhanh không chậm bước đi.