Tìm Kiếm Nam Chính
Chương 51 : Người ngoài hành tinh trung nhị bệnh và tôi (2)
Ngày đăng: 21:52 21/04/20
Editor: Mèo lười
Thẩm Trí Viễn cả người ướt nhẹp bò lên bên cạnh Hạ Lưu, người kia ngồi ở dưới đất, cầm chìa khóa mày mò xe đạp, chưa đến một lát liền có thể sửa xích lại như cũ, liền nhìn thấy Thẩm Trí Viễn trợn mắt há hốc mồm.
Tư liệu không phải nói rằng nữ sinh Trái Đất đều là ngu ngốc không hiểu máy móc sao?
"Bị gì không?" Hạ Lưu nhặt túi sách và sách vở rơi đầy đất lên, đẩy đẩy mắt kính quét mắt liếc nhìn Thẩm Trí Viễn, không lạnh không nóng hỏi hắn.
"A, chỉ là một chút vết thương nhỏ, tôi có thể sẽ để ở trong lòng sao?" Thẩm Trí Viễn quay đầu vẫy vẫy những sợi tóc vẫn còn ướt, biểu tình khá là lãnh đạm.
Tuy rằng vừa rồi có trầy da chảy máu, nhưng dầu gì cũng là người ngoài hành tinh, một chút vết thương nhỏ ấy gần như chỉ trong nháy mắt liền khép lại.
"Không bị thương thì đi sớm một chút, nhanh chóng về nhà tắm rửa. Ôm cái này!" Hạ Lưu ném cặp sách đưa cho Thẩm Trí Viễn, cô đi đến một bước liền ngồi lên xe đạp, tư thế đẹp trai nhướn mày với hắn: "Không được?"
Biểu tình của Thẩm Trí Viễn có chút cổ quái, hắn cầm theo cặp của Hạ Lưu nhìn một chút, vẻ mặt ghét bỏ: "Thật nặng, cô gái ngu ngốc, cô thả gạch vào trong sao?"
Hắn một bên không ngừng nói này kia không được, một bên lặng lẽ ngồi yên sau của xe đạp. Tuy nói Thẩm Trí Viễn là một người ngoài hành tinh, nhưng hắn cũng biết được một nam sinh cao lớn đến 1m8 lại để một nữ sinh nho bé cao 1m6 chở là rất xấu hổ. Bởi vậy hắn ngửa cao đầu, để những người đi đường không nhìn thấy mặt của mình.
Bởi vì xe đạp rất thấp, chân Thẩm Trí Viễn lại quá dài, cho nên hắn chỉ có thể ngồi ở ghế sau dạng chân thật lớn, đồng phục học sinh cũng chật vật dán lên người hắn, hơn nữa còn có hình ảnh ôm túi xách u buồn ngẩng đầu nhìn trời của hắn, đã khiến hắn thành công nhận được không ít sự chú ý.
Lúc đi ngang qua cửa hàng tủ kính thì Hạ Lưu nhìn thấy được cảnh tượng kỳ lạ này phản chiếu từ gương.
"Cổ của cậu có vấn đề?" Hạ Lưu thật săn sóc mà quan tâm hỏi bạn học Thẩm Trí Viễn.
"Trên người tôi làm sao có thể xuất hiện loại chuyện ngu ngốc ấy chứ?"
"Vậy cậu ngửa đầu làm gì? Học theo hoa hướng dương?"
Trong lòng Thẩm Trí Viễn nhịn một hơi, tuy rằng đã di dân đến Trái Đất, nhưng hắn là còn là thiên tài kiêu ngạo kiệt xuất ngất của hành tinh M78 đấy!
Nhưng hắn vẫn nhanh trí nhớ đến những lời nói rất khí thế vừa nghe của mấy ngày trước, cho nên giọng nói của hắn trầm thấp, chậm rãi nói ra một câu giống như lời kịch của người trung nhị bệnh----
"Nếu cậu đã khen tôi như vậy, vậy tôi sẽ tiếp tục thiện lương nhắc nhở một sự kiện cho cậu cũng được" Hạ Lưu ngẩng đầu, nghiêm chỉnh nhìn Thẩm Trí Viễn, "Khẳng định cậu không nhớ bài tập hôm nay gồm những gì"
Không đợi Thẩm Trí Viễn nói chen vào, Hạ Lưu tiếp tục thân thiết không chút hoang mang nhắc nhở hắn: "Sáu khoa đều đã phát đề cương, toán học có ba trang, khóa Anh ngữ phải học thuộc lòng, sáng mai cô giáo lịch sử muốn kiểm tra lịch sử cổ đại, thầy giáo chính trị muốn ghi chép lại ba đề tài lớn, cô giáo địa lý muốn làm một bài kiểm tra nhỏ, a đúng rồi, còn có bài văn nghị luận, trên 800 chữ đấy"
"..."
Sắc mặt Thẩm Trí Viễn ngày càng khó coi, nhìn Hạ Lưu đang cúi đầu cật lực ăn mì vằn thắn, hỏi: "Chẳng lẽ cô đều đã làm xong hết rồi?"
Hạ Lưu mỉm cười: "Tóm lại ngày mai tôi có thể nộp bài tập đầy đủ lên là được" Hiện tại có hệ thống quân thần học làm lao động khổ sai, cô làm sao có khả năng sẽ lo lắng làm không xong bài tập được chứ.
"Tôi..."
"Tôi là lớp trưởng, ngày mai có thể nói với giáo viên rằng cậu vừa chuyển đến cho nên chưa thích ứng được, bài tập có thể từ từ" Hạ Lưu sau khi đương nhiên nói, trong ánh mắt vui mừng của Thẩm Trí Viễn lại bổ sung thêm một câu: "Đợi lát nữa tôi sẽ đưa vở bài tập của tôi cho cậu, đêm nay cậu từ từ chép đi, ngày mai tôi sẽ giúp cậu học thuộc lòng, nếu không thuộc thì tôi và cậu đi tìm cô giáo đề nghị cho tôi giúp cậu tiến bộ"
"Cô quản gì nhiều vậy..."
Hạ Lưu hơi suy tư, sau đó cho hắn nghe một đáp án rất vĩ đại: "Bởi vì tôi là lớp trưởng, có trách nhiệm giúp đỡ, trợ giúp mỗi bạn học trong lớp có thể lấy được thành tích tốt"
"..."
Thẩm Trí Viễn bị cô làm nghẹn họng nói không ra lời, chỉ có thể ủy khuất vùi đầu ăn mì vằn thắn. Ăn rồi ăn, động tác lại càng ngày càng chậm, cuối cùng lại nhẹ nhàng nói ra một câu.
"Xin lỗi"
"Hửm?" Hạ Lưu đang ăn cắn thìa khó hiểu nhìn hắn.
"Thật ra tôi không biết xung quanh nơi đây có chỗ nào có bán cơm... Tôi cũng vừa chuyển về đây"
"Không sao" Hạ Lưu mỉm cười, chỉ chỉ chén mì vằn thắn trên bàn: "Sau đó cũng đã tìm được rồi"