Tìm Kiếm Nam Chính

Chương 69 : Vong linh pháp sư và khô lâu (3)

Ngày đăng: 21:52 21/04/20


Editor: Mèo Lười



"Nếu tôi ngăn cản Schreyer trở về thì sẽ thế nào?" Hạ Lưu gọi Hệ thống quân ra hỏi.



"Quan trọng nhất là con đường mấu chốt sẽ bị thay đổi, như vậy không chỉ cô và ta không thể trở về mà thế giới này cũng sẽ bị hủy diệt" Ngữ khí của Hệ thống quân rất nghiêm túc: "Cô đừng xúc động như vậy, vẫn có vài chỗ có thể cải biến mà, nhưng con đường mấu chốt thì không thể động, nếu không những người ở thế giới này đều sẽ chết"



Cô cúi đầu, nhắm hai mắt lại.



Hạ Lưu vẫn chờ đợi.



Cô biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, cũng biết chuyện này là một biến chuyển rất lớn trong cuộc đời của Schreyer, nhưng cô lại không có thể lực để đi ngăn cản.



Chiếc nhẫn diệu thạch màu đen trên tay Schreyer hơi phát ra ánh sáng, Hạ Lưu từ bên trong xuất hiện, lẳng lặng đứng bên giường của Schreyer, vươn cánh tay áo che mất cả tay sờ đầu cậu.



Thiếu niên này, cũng chỉ mới mười sáu tuổi.



~~~~o0o~~~



Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã qua ba tháng, cũng đã từ mùa thu sang mùa đông. Schreyer hiển lộ thiên phú không thể nghi ngờ, trong thời gian ngắn ngủi liền trở thành ma pháp sư trung cấp của hệ quang minh, phải biết người bình thường lúc này chỉ sợ vẫn là học đồ ma pháp sơ cấp.



Cùng với sự phát triển ngày càng mạnh của năng lực quang minh trên người cậu, Hạ Lưu cũng tận lực tránh ra ngoài. Thân là một vong linh như cô nếu không cẩn thận nhất định sẽ bị năng lực quang minh giết chết, bởi vậy, độ hảo cảm phảng phất dừng lại ở 11.



Cũng may Hạ Lưu vài lần ở thời điểm mấu chốt vô tình hoặc cố ý ngăn Schreyer đụng mặt Emily, cho nên hai người đến bây giờ vẫn chưa nói câu gì với nhau.



"Hạ Lưu, ngày mai chúng ta có thể trở lại công quốc Flan, tôi muốn mua một chút quà cho mẹ, cô có thể đưa ra vài gợi ý cho tôi không?"



Trên gương mặt ngây thơ của Schreyer còn mang theo một nụ cười rất vui vẻ, Hạ Lưu trong lòng nao nao, nhưng vẫn đáp ứng cậu.



Schreyer còn rất vui vẻ thương lượng với Hạ Lưu nên mua món quà gì cho người nào, ba me, lão quản gia, còn có em gái Dianna sáu tháng tuổi...


"Những người sa đọa của gia tộc Vicen đều đã bị hành quyết, thưa giáo chủ đạo nhân"



Mọi người... đều đã chết?



Câu hỏi này không ngừng luẩn quẩn trong đầu Schreyer, một lần lại một lần.



Vì sao, chỉ còn lại một mình cậu?



Lúc đứng lên lần nữa, cũng đã là đêm khuya.



Người của Giáo Đình Quang Minh đều đã đi hết, chỉ còn lại nguyên tố quang minh không chịu tan biến lộ ra một nụ cười đáng sợ giữa không trung.



Mặt Schreyer không thay đỏi đi tới, một đường đi đến bên chân đều là thi thể người, biểu tình văn vẹo, mùi máu tanh nồng. Toàn bộ gia tộc Vicen yên lặng đến đáng sợ, chỉ còn lại tiếng bước chân của cậu.



Cha của cậu bị kiếm quanh đánh trúng, ngực có một lỗ hổng còn đang không ngừng chảy máu.



Đầu lão quản gia bị nát một nửa rơi đầy đất.



Người hầu cùng kỵ sĩ của gia tộc đều nằm trên mặt đất.



Lò sửa đã sớm tắt, gà nướng trên bàn ăn cũng trở nên nguội lạnh, hoa thủy tiên rơi trong vũng máu, bị nhuộm thành màu đỏ.



Cậu đột nhiên nở nụ cười, cầm những món quà kia đặt lên từng thi thể. Sau cùng, cậu cầm con búp bê gõ vào căn phòng cuối cùng.



Thân thể nát bét, văng xung quanh đều là màu đỏ sậm.



Cậu ngồi xuống, đặt vòng cổ cùng con búp vê lên giữa đống thịt nát vụn. Buồn cười là xung quanh lại toàn là hơi thở quang minh, quang minh... A, quang minh, hãy chiếu sáng thế giới này đi.



Schreyer ngẩng đầu nhìn bầu trời đen thẳm, càng cười càng lớn tiếng, cuối cùng những giọt nước mắt lại chậm rãi rơi xuống.