Tìm Kiếm Nam Chính
Chương 9 : Vương gia phúc hắc trộm tâm kế (3)
Ngày đăng: 21:52 21/04/20
Mùng ba tháng ba, nơi nơi trong cung đều rực rỡ hẳn lên, tất cả cung nhân đều bận rộn chuẩn bị đại yến vì đêm nay là sinh thần thái tử.
Là phi tần của thái tử, Hạ Lưu không thể thường ngày tiếp cận Phong Húc được, đại yến lần này ngược lại cấp cho nàng một cơ hội gặp được hắn, huống hồ…
Bắt đầu tối nay, Hạ Lưu có thể xoát độ hảo cảm của nam chính rồi.
Không thể không nói, hệ thống quân lần này cũng thật thất đức, nguyên văn cũng không đề cập tỉ mỉ đến Phong Yến muốn lung lạc người nào cùng nhau phản lại Phong Húc, mà Hạ Lưu muốn xoát được hảo cảm của Phong Húc, trước hết đương nhiên phải hoàn thành tốt nhiệm vụ nằm vùng, đồng nghĩa với việc nàng phải chiếm được tín nhiệm của Phong Yến…
Này còn không phải là cùng lúc xoát độ hảo cảm của nam chính và nam phụ hay sao? Hệ thống quân thật là không để nữ chính vào mắt!”
“Không cần ghét bỏ, nhớ năm đó bản quân ra tay thu phục…”
Âm thanh đắc ý dạt dào của hệ thống quân vang lên, không đợi Hạ Lưu hỏi năm đó lão làm gì thì lão đã ngừng lại, triệt để im lặng.
Hạ Lưu đặt tay lên bàn, đưa mắt nhìn chăm chú vào khối Ngọc Bích.
Thân là một nhân viên thu phục chuyên nghiệp, nàng đã từng nhận một kịch bản điền văn làm một nữ phụ, thuận tiện học được kỹ năng chạm khắc ngọc thạch.
*Điền văn: Cốt truyện xoay quanh cuộc sống hằng ngày của đôi nhân vật chính, củi gạo muối dầu, trồng rau nuôi cá phát tài làm giàu các loại… Nhẹ nhàng ấm áp không tiểu tam tiểu tứ dây dưa dài dòng.
Bàn tay trắng nõn xoa xoa miếng ngọc, mặc dù không rõ ràng nhưng ẩn ẩn có thể thấy được một con hãn long đang lặn xuống nước, còn một miếng ngọc khác lại khắc càng thêm tinh xảo, giao long ẩn hiện giữa đằng văn (mây).
Trong khi chờ đợi Họa Ảnh đi lấy chút điểm tâm, Hạ Lưu tùy ý cầm dao khắc rạch vài chỗ trên ngón tay.
Máu tươi chói mắt chậm rãi chảy ra, Hạ Lưu cũng không vội mà chỉ cầm vải bông xoa xoa, độ mạnh yếu vừa vặn, lát sau, máu cũng không rịn ra nữa, chỉ còn vài đường vết thương trông thật dọa người.
Họa Ảnh vừa bước vào phòng đã thấy một cặp ngọc thạch điêu khắc thật tinh xảo đặt trên bàn.
Hạ Lưu ngày thường rất có ngạo khí, từ trước đến nay việc gì cũng không cần tự mình làm cho nên Họa Ảnh không nhịn được liền mở miệng nhắc nhở: “Nương nương, phần thọ lễ này hình như có chút…”
Họa Ảnh khổ não nhìn cặp ngọc bội trước mặt Hạ Lưu, loại ngọc bình thường này do chúng thị thiếp thấp kém dâng lên cũng có thể hiểu được. Nhưng đối với một Lương viện mà nói, phần lễ vật này có phần keo kiệt.
Hạ Lưu lại không chút lo lắng, cười cười không để tâm đến Họa Ảnh đang thì thầm.
Mãi đến khi Họa Ảnh thay phục cho Hạ Lưu mới phát hiện vết thương trên tay của nàng, Họa Ảnh nhất thời chấn kinh: “Nương nương, này là như thế nào?”
Hạ Lưu đỏ mặt, giả bộ không để tâm nói: “Chỉ là trong lúc rảnh rỗi, tùy ý chạm ngọc chơi bị thương mà thôi.”
[Chúc mừng cô thu được 4 điểm hảo cảm, độ hảo cảm hiện tại là 32.]
Thật là không công bằng nha! Đầu cùng khúc nhạc đó, nhưng nếu đổi lại là nữ chính thì dám chắc sẽ xoát lên được 40 điểm. Nam chính thật khó chơi!
____________________
Ánh đèn chợt động, không đợi mọi người kịp phản ứng, một tên thị vệ bất ngờ xông lên, một đạo ánh sáng của dao găm nhanh như chớp đâm về phía Phong Yến.
“Thích khách! Có thích khách!”
“Bảo vệ điện hạ!”
“Người đâu!”
Trong nháy mắt đó, vô số âm thanh thét chói tai cùng tiếng quát lớn vang lên, thích khách đột nhiên xuất hiện khiến tình cảnh trở nên hỗn độn, thậm chí có không ít phi tần khóc lóc vì quá sợ hãi.
Đã sớm chuẩn bị từ trước, Hạ Lưu đẩy Liễu Mộc Lâm đang cản đường ra, chạy thật nhanh về phía Phong Yến.
Mắt thấy dao găm sắp đâm vào người Phong Yến, một bóng hình đỏ như lửa đột nhiên xuất hiện, chắn trước người hắn.
Bị dao găm đâm vào da thịt, sắc mặt Hạ Lưu liền trắng bệch, mềm nhũn ngã trên mặt đất.
Thực ra thương thế cũng không nặng, lúc trước Hạ Lưu từng làm thầy thuốc, cho nên bây giờ cũng không khó khăn điều chỉnh tư thế, lấy nơi an toàn nghênh tiếp dao găm.
Máu đỏ nhuốm ướt hồng y, hai màu đều giống nhau đến nỗi khiến người ta không thể nào phân biệt được.
Cuối cùng thị vệ cũng bắt được thích khách kia, mắt thấy thích đã bị bắt, mọi người lập tức xông lên đua nhau hỏi han Phong Yến có bị thương hay không.
Cách đó không xa, Phong Húc cúi đầu nhìn bóng dáng nằm trong ngực Phong Yến, hàng mi cau lại nhưng không có tiến lên.
Khuôn mặt nàng tái nhợt, mắt vẫn không muốn khép lại, dường như đang tìm kiếm thứ gì.
Mãi cho đến khi nàng nhìn thấy được hắn, khóe môi mới có gắng lộ ra vẻ tươi cười nhưng lại quá khó coi, thật không nhìn ra được nụ cười.
Trong ánh mắt nàng, tràn đầy lưu luyến khi nhìn hắn …