Tìm Lại Chính Mình (Airhead)

Chương 1 :

Ngày đăng: 17:46 19/04/20


“Emerson Watts” – đang mơ màng thì bị thầy Greer môn “Kỹ năng nói trước công chúng” làm cho giật bắn, mình choàng tỉnh khỏi cơn gà gật cố hữu hằng sáng.



Khổ ghê. Không lẽ các thầy cô thực sự cho rằng học sinh bọn mình có thể đủ tỉnh táo mà nuốt trôi mấy bài giảng từ lúc 8h15 sáng chắc?



“Có ạ” – mình vội ngóc cổ lên khỏi mặt bàn, lén lút đưa tay quệt vội hai bên mép, đề phòng có dãi rớt gì trong lúc lơ mơ ngủ khi nãy.



Nhưng xem ra hành động của mình đã không đủ nhanh để qua được đôi mắt cú vọ của Whitney Robertson, đang ngồi vắt chân khoe đôi chân dài miên man cách đó vài bàn. Cô nàng dẩu môi nhạo báng mình: “Đúng là đồ dở người!”.



Ngoài việc vênh mặt nhìn lại cô ta đầy thách thức mình cũng chẳng biết phải làm gì hơn.



Đáp lại, Whitney chỉ nheo nheo đôi mắt xanh được kẻ vẽ cầu kỳ và nhếch mép cười khẩy, ra vẻ ta đây không thèm chấp



“Emm” – thầy Greer vừa nói vừa ngáp một cái dài ngoằng. Xem ra tối qua thầy ý cũng thức khuya thì phải. Nhưng tất nhiên không phải để giải quyết núi bài tập về nhà như mình – “Có phải giờ điểm danh đâu mà có với chẳng không. Đến lượt em lên thuyết trình rồi đấy. Nhớ là 2 phút thôi. Hôm nay sẽ không theo thứ tự bảng chữ cái như mọi khi nữa mà ngược lại”.



Thôi, thế là xong đời!



Mình nhăn nhó bước ra khỏi chỗ, uể oải bước lên trước lớp, trong khi đám bạn ở dưới đang bụm miệng cười khùng khục. Tất cả, trừ Whitney. Bởi cô nàng còn đang bận soi gương, sửa lại mấy lọn tóc trước con mắt đầy ngưỡng mộ của Lindsey Jacobs, ngồi ở dãy bàn kế bên: “Ôi cái màu son này hợp với cậu thật đấy”.



“Mình biết” – Whitney tự hào ngắm bản thân qua gương, gật gù nói.



Thề là khi ấy mình phải kiềm chế lắm mới không ọe ra trước lớp – bởi cái ý nghĩ sắp phải lên thuyết trình trước hai mươi tư gương mặt vẫn đang đờ đẫn vì buồn ngủ kia… cộng thêm vừa nghe phải một màn hội thoại không-thể-ớn-lạnh-hơn.



Tệ hơn nữa, mình chợt nhận ra là không còn nhớ một chữ nào trong bài phát biểu mà mình phải thức cả đêm hôm qua để viết.



“Emerson” – thầy Greer hắng giọng, nhìn xuống đồng hồ đeo tay – “Em có 2 phút”.



Đầu mình đột nhiên trống rỗng. Tất cả những gì mình có thể nghĩ lúc đó là… làm sao cậu ấy biết? Mình đang nói về Lindsey í. Rằng cái màu son bóng đó hợp Whitney? Trong khi mình sống trên đời được gần 17 năm rồi mà vẫn còn chưa biết màu son nào thì hợp với mình… hay bất kì ai.



Tất cả là lỗi tại bố. Chính bố là người khăng khăng đặt cho mình cái tên đầy nam tính này. Chỉ vì lúc ở trong bụng mẹ mình đạp dữ quá nên bố quả quyết rằng mình sẽ là con trai – dù cho kết quả siêu âm đã nói rõ là nữ. Có một ông bố làm giáo viên dạy Văn học Anh nên việc mình được đặt theo tên một nhà thơ Anh âu cũng là điều dễ hiểu. Nhưng còn mẹ… ẵm con trên tay thấy rõ kết quả siêu âm là đúng rồi mà còn vẫn để bố làm theo ý mình… Có lẽ khi ấy mẹ vẫn chưa tan hết thuốc tê. Kết quả là suốt đời này mình sẽ phải gắn với cái tên Emerson Watts.


“Thì mình đã làm thế còn gì” – Whitney dẩu mỏ lên cãi.



“Xin lỗi, tất cả những gì cậu làm” – mình phản pháo lại – “là khiến cho những ai không được gầy gò và xinh đẹp như Nikki Howard trong cái lớp này cảm thấy nhụt chí và thiếu tự tin hơn. Tại sao không nói thẳng ra là hầu hết chúng ta sẽ không bao giờ có thể được như cô ta, dù có cố gắng hay bỏ ra bao nhiêu tiền đi nữa.”



Chuông hết giờ rung lên, vừa lâu vừa to, át đi cả tiếng của mình. Mới đây mà đã hết giờ rồi sao, không lẽ mình đã ngủ gật lâu đến vậy sao?



Trong khi mọi người rục rịch đứng dậy vội vả rời khỏi lớp để sang lớp học kế tiếp, Lindsey đi tới chỗ mình khinh khỉnh nói: “Cậu chỉ là đang ghen tỵ mà thôi”.



“Chứ sao nữa” – Whitney vừa nói vừa vuốt dọc đôi chân thon dài thẳng tắp của cô ả – “Nhưng cậu đã nói đúng một điều Em ạ: Dù cậu có cố đến đâu cũng sẽ không bao giờ được như thế này”.



Nói rồi hai người họ phá lên cười lảnh lót, ngúng nguẩy bước ra khỏi lớp, bỏ mặc mình trơ trọi giữa lớp cùng với thầy Greer. Và Christopher.



“Em có thể tiếp tục đưa ra các luận điểm của mình vào buổi học tới, Em ạ” – thầy Greer lên tiếng – “Khi chúng ta học sang bài phản biện”.



“Cảm ơn thầy” – mình lí nhí.



Lúc ấy Christopher mới chịu vươn vai đứng dậy khỏi bàn.



“Cảm ơn cả cậu nữa. Bạn tốt ghê cơ” – mình giận dỗi nói.



Christopher dụi dụi mắt ra chiều ngơ ngác không hiểu: “Gì chứ, mình nghe rõ từng lời cậu nói mà”.



“Vậy sao? Thế mình đã nói về cái gì nào?” – mình nhướn lông mày bẻ lại.



“Ừm… cũng không rõ nữa” – Christopher cười trừ – “Nhưng mình nghĩ là có liên quan gì đó đến quần soóc ngắn và áo in hình khủng long phát-sáng-trong-bóng-tối”.



Mình ngao ngán lắc đầu đầu hàng. Nhiều lúc mình nghĩ liệu có phải trường trung học chẳng qua chỉ là một phép thử mà xã hội muốn đám thiếu niên bọn mình phải trải qua để kiểm tra khả năng chịu đựng của từng đứa trước khi vứt ra thế giới thực không.



Nếu đúng như vậy thì dám chắc mình sẽ không thể vượt qua kỳ kiểm tra này.