Tìm Lại Chính Mình (Airhead)

Chương 16 :

Ngày đăng: 17:47 19/04/20


Trước khi mình kịp làm quen với cuộc sống trong bệnh viện thì nh quyết định cho ra viện từ bác Holcombe.



Cũng không có gì quá ngạc nhiên về chuyện mình được cho ra viện sớm như thế bởi họ đã làm mọi xét nghiệm cần thiết và thật bất ngờ… mình qua tất.



Điều đang nói là đa phần trong số đó là các bài kiểm tra về thể chất. Trước giờ mình luôn chỉ lẹt đẹt trong các giờ giáo dục thể chất và không bao giờ nhẫn nại với các môn thể thao. Mình luôn là người cuối cùng được chọn vào đội bóng rổ hoặc bóng chuyền (khi không còn sự lựa chọn nào khác) và được phân vào vị trí mà bóng hầu như không bao giờ rơi về phía mình. Mình luôn tìm đủ mọi lý do để có thể đứng ngoài cuộc chơi của tất cả các môn thể thao, từ bowling đến bơi lội và thậm chí là cả trượt pa-tanh. Nói chung là mình chưa bao giờ thích hoạt động chân tay. Mình thích đọc sách hoặc chơi game hơn.



Vì thế bản thân mình cũng phải bất ngờ khi thấy bảng kết quả kiểm tra sức khỏe của bác sỹ. Họ đã yêu cầu mình chạy trên băng chuyền liên tục trong 10 phút – và mình đã dễ dàng thực hiện được, mặc dù vừa bị hôn mê tới hơn 1 tháng trời! Với cơ thể cũ của mình, chắc chắn giỏi lắm mình cũng chỉ chịu nổi khoảng 1 phút là cùng… với tốc độ của người đi bộ, bằng không mình sẽ bị tăng huyết áp hoặc nhồi máu cơ tim mất.



Phải công nhận Nikki Howard giữ gìn HOÀN HẢO! Mà điều đó cũng dễ hiểu thôi, chế độ ăn của cô ta được kiêng cữ đến phát hoảng. Mọi đồ ăn thức uống có chất béo sẽ khiến dạ dày của cô ta khó chịu, các thứ đồ hộp chế biến sẵn sẽ có vị chẳng khác gì rơm rạ cỏ rác trong miệng cô ta. Rút cuộc, mình đành thay đổi khẩu vị trước đây, từ những món ăn nhanh béo ngậy và ngọt sang toàn thực phẩm có lợi cho sức khỏe như cá và rau xanh – những món mà ngày trước có chết mình cũng không bao giờ đụng vào thì nay lại trở nên thơm ngon đến lạ lùng với mình.



Ngoài ra, Nikki có thể chạy, bơi, thậm chí là nhảy dây liền tù tì hơn nửa tiếng đồng hồ mà vẫn không thấy mệt. Quá điên! Điều lạ lùng nhất là cơ thể của cô ta cảm thấy thích thú khi được hoạt động liên tục như vậy. Lần đầu tiên trong đời mình mới thấm thía được tại sao thầy thể dục luôn nói rằng “tập thể dục cũng là một cách giải trí” và khuyến khích bọn mình nên có niềm đam mê với thể thao. Mình cảm thấy khỏe hẳn ra sau khi tập thể dục.



Thật tiếc là phải tới khi chuyển sang sống trong một cơ thể mới rồi mình mới vỡ ra được điều đó.



Sau khi mình đã qua được tất cả các bài kiểm tra mà bác Holcombe yêu cầu cô Higgins đích thân tiến hành, bác ý đã đồng ý ký giấy ra viện cho mình,ên dặn phải quay trở lại kiểm tra định kỳ và làm nốt một số xét nghiệm còn thiếu.



Mặc dù cả tháng qua mình chỉ nằm hôn mê trên giường bệnh, không biết gì nhưng khi mình ra viện, toàn bộ nhân viên của khoa Thần kinh và Ngoại thần kinh xếp hàng dài chào tạm biệt và tiễn mình ra tới tận cửa thang máy. Tất nhiên, mình phải dùng thang máy riêng bởi vì ngay sau khi chị Kelly – người phát ngôn của Nikki Howard ra thông báo về chứng mất trí nhớ của Nikki Howard, cả cái sảnh tầng 1 của bệnh viện lập tức đông nghẹt phóng viên và cả giới săn tin, cốt để chụp được bức ảnh Nikki rời khỏi bệnh viện. Từ đây mình sẽ phải tới thẳng studio, chụp ảnh cùng ngài Robert Stark để trưng cho cả thế giới thấy Nikki Howard có thể bị mất trí nhớ thật nhưng vẻ đẹp và sự quyến rũ của cô ta vẫn nguyên vẹn như xưa.



Mình bắt tay chào bác Holcombe, cô Higgins cùng các bác sỹ, y tá và hộ lý khác – những người đã chăm sóc chu đáo cho mình suốt thời gian qua. Cô Higgins và một số chị y tá trẻ thậm chí còn phá vỡ nguyên tắc thông thường và ôm chầm lấy mình, là Cosabella bị đè bẹp dí ở giữa. Với ai mình cũng nhoẻn cùng một điệu cười xã giao giống nhau…



… Cho đến khi phải ôm chào tạm biệt bố mẹ. Bởi vì bố mẹ có vẻ vẫn không cam tâm khi phải rời xa đứa con gái yêu quý, mặc dù biết không con cách nào khác. Bố mẹ đã nhất quyết đòi mua cho mình một cái di động hiệu Stark mới tinh để mình có thể liên lạc báo cáo về nhà ít nhất 3 lần mỗi ngày (cứ theo nét mặt lo lắng hiện giờ của mẹ thì chắc chắn bố mẹ sẽ gọi cho mình 5 phút/lần cho coi).



Nhưng bố mẹ cũng không phải là người duy nhất thấy lo lắng về những chuyện sẽ xảy ra sắp tới. Mình chưa bao giờ phải sống xa nhà, xa bố mẹ – trừ mùa Hè năm ngoái, khi mình và Frida đi cắm trại ở trường. Bề ngoài mình cố tỏ ra bình tĩnh nhưng thực chất trong lòng đang cực kỳ sợ hãi – và có một chút oán giận. Mình biết, bố mẹ đã không còn sự lựa chọn nào khác, nhưng…



Một siêu mẫu? Mà lại còn làm việc cho tập đoàn Stark Enterprises nữa?



Mình không quá lo về chuyện sẽ nhớ nhung Frida bởi hai chị em mình lúc nào chẳng có thể gặp mặt nhau hằng ngày ở trường. Hơn nữa, lúc nãy hai đứa đã có một khoảng thời gian riêng tâm sự trò chuyện trong phòng bệnh rồi.



“Chúa ơi” – con bé rền rĩ – “không thể tin nổi chị có cả một tủ quần áo của Nikki Howard để chọn lựa vậy mà chị đi chọn mấy thứ này để mặc sao? Đôi giày thể thao của Skechers này đã lỗi mốt từ nghìn kiếp rồi! Nếu chị đi nó tới trường chắc em sẽ chết vì xấu hổ mất thôi”.



“Frida” – mình nói giọng giận dỗi. Không lẽ nó không biết là mình còn bao nhiêu việc quan trọng hơn phải lo lắng sao? – “Không ai biết mối quan hệ giữa chị và em vì thế em khỏi lo sẽ phải xấu hổ vì chị. Làm ơn ngưng mấy chuyện quần áo, giày dép này lại đi. Chị có quá đủ chuyện phải suy nghĩ rồi, không cần em cằn nhằn thêm về gu thẩm mỹ và cách ăn mặc của chị đâu”.



“Ôi cho em xin đi” – Frida móc mỉa – “chị lại định nó là giờ chị đã trở nên xinh đẹp rồi nên dù có mặc gì cũng đẹp đúng không”.



“Cái chị quan tâm bây giờ” – mình nghiến răng kèn kẹt – “là tại sao em gái mình lại muốn tham gia vào mấy trò vô bổ như là đội cổ vũ”.



“Giờ không phải là mong muốn nữa rồi” – Frida cười khẩy – “Em đã trở thành thành viên chính thức của đội cổ vũ”.



Câu đó của Frida làm mình điếng hết người. Mình mới hôn mê có một tháng thôi mà em gái mình đã gia nhập hội “Những thây ma biết đi” rồi là sao? (mặc dù bây giờ trên lý thuyết, mình cũng là một trong số đó). Mục tiêu phấn đấu của nó cuối cùng cũng hoàn thành! Chỉ còn thiếu đúng một bước – nhuộm da – nữa thôi!



“Không tin!” – mình không dám nhìn thẳng vào mắt nó – “Em chỉ nói thế để chọc tức chị thôi”.



“Chị cứ tin đi” – Frida cười toe toét – “Chị ghét trường của chúng ta và chả tham gia bất kỳ hoạt động nào của trường. Em thì không thế! Cũng đừng cho rằng việc chị xuất hiện ở trường trong thân xác của Nikki Howard sẽ làm em nhụt chí và mặc cảm. Bởi dù sao thì chuyện cũng đã xong rồi. Em đã là thành viên của đội cổ vũ”.



“Frida!” – mình cố tìm lời giải thích nào đó có tính thuyết phục hơn để nói cho nó hiểu, chứ mẹ đã thử rất nhiều lần như đều thất bại – “Đội cổ vũ… chẳng có gì tốt đẹp cả”.
Mình chỉ là không thể làm cái điều mà chị Kelly muốn mình làm. Bởi vì đột nhiên mình sực nhớ ra một chuyện. Một chuyện vô cùng quan trọng. Đó là Lulu từng hỏi mình bí quyết Manolo là gì và mình đã không trả lời được. Mình không hề có tí khái niệm nào hết. Làm người mẫu là dễ dàng ư? Sao mình có thể tự cao tự đại thế nhỉ? Tại sao mình không đọc mấy tờ CosmoGIRL! của Frida kỹ càng hơn một chút cơ chứ?



“Em kh-không còn nhớ cách làm mấy chuyện này nữa” – mình rền rĩ.



“Tốt nhất là em cố mà nhớ lại đi” – giọng chị ta đột nhiên lạnh băng – “Bởi vì tương lai của em hoàn toàn phụ thuộc vào nó. Chứ chưa nói là cả của chị… và hơn 30 thợ trang điểm, stylist, đạo diễn, thợ chụp ảnh, nhân viên kỹ thuật ánh sáng và các trợ lý… tất cả đều đang phụ thuộc vào em. Đấy là còn chưa kể những người phụ trách công việc hậu cần nữa. Vì thế em muốn làm sao thì làm nhưng phải cố mà vượt qua các vấn đề của mình, cô bé ạ. Công việc của mọi người đang trông chờ hết cả vào em đấy. Suốt một tháng qua chúng tôi đã rất kiên nhẫn chờ em bình phục và giải quyết các vấn đề cá nhân của riêng em, nhưng giờ là lúc phải quay lại làm việc rồi. Brandon, chị nói rồi đấy, bỏ lon Red Bull xuống!”.



“Đến nơi rồi” – Brandon chỉ ra ngoài cửa sổ – “Chúng ta có khách!”.



Kelly quay ngoắt người dòm qua cửa sổ, văng tục một câu rồi bật cái bộ đàm lên.



“Rico đấy hả?” – chị ta gào lên – “Gọi bảo vệ ra ngoài đại lộ Mandison 520 ngay. Chúng tôi lại bị đám biểu tình vây kín rồi”.



Mới đầu mình còn ngơ ngác không hiểu chị ấy và Brandon đang nói về vấn đề gì. Mà nói thật ra là mình không buồn quan tâm thì đúng hơn, vì đang mải tiêu hóa nốt những gì Kelly vừa nói. Không ngờ có nhiều người phụ thuộc vào Nikki Howard để kiếm miếng ăn đến vậy. Mặc dù trước đây mình cũng hiểu là cô ta rất quan trọng với tập đoàn Stark Enterprises nên họ mới bằng mọi giá cứu sống lại Nikki như vậy.



Hai triệu đôla bỏ ra để giữ được mạng sống của Nikki Howard xem ra là quá rẻ so với những gì mà cô ta có thể kiếm lại cho Stark Enterprises.



“Đi nào. Đi nào. Đi nào” – chị Kelly giẫy nảy lên như đạp phải một cái bồ cào, kéo mình ra khỏi xe limo… ném vào vòng tay bảo vệ của một nhân viên anh ninh to lớn, người đang cố che chắn cho mình khỏi ánh mắt thù địch của đám người biểu tình xếp hàng dài trước cổng tòa tháp cao tầng trên đại lộ Madison



“Kìa!” – mình nghe thấy tiếng ai đó hét lên – “Là cô ta đấy!”.



Trong tíc tắc, vai mình bị ai đó kéo giật lại, đập vào mắt mình là tấm biển với dòng chữ đỏ tươi “STARK ENTERPRISES LÀ QUÂN GIẾT NGƯỜI!” – trên tay người phụ nữ vừa kéo vai mình.



“Là NIKKI HOWARD!” – người phụ nữ đó trong bộ quần áo dã chiến, đầu đội mũ bê-rê, lập tức thổi một hồi còi dài gọi “đồng đội”. Vừa nhìn thấy mặt mình tất cả bọn họ đều lộ rõ vẻ giận dữ.



“Cô có còn lương tâm không khi chấp nhận làm khuôn mặt đại diện của một tập đoàn đang giết dần giết mòn những người làm ăn nhỏ như chúng tôi?” – một người đàn ông nhảy xổ ra trước mặt mình trong khi cô vợ đứng bên cạnh một tay đẩy xe nôi một tay chỉ thẳng vào mặt mình mắng nhiếc: “Loại người như cô chính là thứ ung nhọt của nước Mỹ!”.



Mình thấy họ nói như thế cũng hơi quá nặng lời, không phải chỉ vì mình không phải là người mà họ nghĩ đâu.



Mình tính ngoái đầu phân trần với đám người biểu tình nhưng đã bị chú bảo vệ lôi tuột vào trong, trước khi bị những cánh tay kia túm lại được. Nói chung quang cảnh trước cổng tập đoàn Stark lúc bấy giờ thật không khác gì một cuộc hỗn chiến, các nhân viên an ninh đã phải chạy ra giải vây cho bọn mình để vào được bên trong một cách an toàn.



“Chúa ơi” – chị Kelly rùng mình như con mèo bị nhúng nước – “bọn họ ngày càng quá đáng”.



“Rất vui được gặp cô, cô Howard” – người vừa xông ra mạo hiểm giải vây cho mình gật đầu lịch sự chào – “Đã lâu lắm rồi không thấy cô”.



Mình cố mỉm cười chào lại một cách thân thiện, toàn thân vẫn chưa hết run: “Cám ơn anh…”.



“Martin” – anh ta nhe răng cười với mình – “Cô đúng là bị mất trí nhớ như trên tin tức đăng thật”.



Mình chưa kịp trả lời anh ta đã bị chị Kelly đẩy đi một cách thô bạo. “Tán dóc thế là đủ rồi, chúng ta muộn rồi đây này. Đi nhanh thôi”.



Chỉ khi cánh cửa thang máy khép lại mình mới rùng mình nhận ra một điều, mình sắp sửa gặp ông Robert Stark, chủ tịch tập đoàn Stark Enterprises!



Cũng tốt mình cũng có một vài điều muốn trao đổi trực tiếp với ông ta.