Tìm Lại Chính Mình (Airhead)

Chương 17 :

Ngày đăng: 17:47 19/04/20


Nhưng mình đã không có cơ hội để nói những điều mình muốn nói với ông Stark.



Bởi vì ngay khi vừa bước chân ra khỏi thang máy vào văn phòng trụ sở chính của tập đoàn Stark, mình lập tức bị bao vây bởi một nhóm thợ trang điểm, thợ làm tóc và trợ lý phục trang… Chị Kelly giật lấy con Cosabella trên tay mình và hứa sẽ chăm sóc nó cẩn thận trong khi mình làm việc. Nghi lắm!



Mới đầu mình còn không nhận thức được chuyện gì đang xảy ra cơ. Chỉ biết là đang bị một đám người lạ mặt ùa tới, người thì “xới tung” mái tóc của mình lên: “Em yêu, chuyện gì đã xảy ra với mái tóc em thế này? Không lẽ thuốc hấp tóc đã hết hàng… trên toàn Manhattan này rồi sao?”. Người thì dí sát mặt mình săm soi: “Xem nào… từ bao giờ cô thích để mặt mộc thế này thế?”. Và người còn lại không ngừng xuýt xoa cho mấy móng tay tội nghiệp của mình: “Công nhận, tệ như những gì Kelly tả. Ai đó lấy cho tôi mấy cái dũa móng tay ra đây!” – họ vừa đẩy mình đi dọc hành lang vừa làm tất cả những việc đó, cùng một lúc.



Nhưng phải đến khi mình đã yên vị trong phòng chụp hình, những lời than vãn và chì chiết mới thực sự nổ ra. Bắt đầu là Norman, chuyên gia làm tóc, càu nhàu về kỹ năng chăm sóc tóc của mình (“OK, em bị ngã, đầu va xuống sàn mất trí nhớ… Và đột nhiên quên luôn cả cách dưỡng tóc thế nào cho đúng sao?”). Tiếp đến là Denise, chuyên gia chăm sóc da, tá hỏa khi vừa nhìn thấy da mặt mình (“Cái gì thế này, mấy hộp tẩy da chết anh đưa cho em hồi tháng trước đâu rồi? Em phải sử dụng nó hằng ngày thì mới hiệu quả được chứ, em yêu”) và không thể không nhắc tới chị làm móng cho mình, Doreen (“Ôi không! Chúa ơi! Tại sao em nỡ đối xử với móng tay của mình thế này? Tại sao? Tại sao? Tại sao”). Mình vẫn cắn răng nhẫn nhịn chịu đựng những lời nhiếc móc đó, chỉ tới khi anh Norman thô bạo giật mạnh tóc mình ra đằng sau, mình mới phải hét toáng lên vì đau.



“Ôi, cô bé cũng biết đau cơ à?” – anh ta vội cúi xuống giả vờ thăm hỏi.



“Vâng, rất đau là đằng khác” – nói rồi mình nắm lấy tay anh ta cho sờ vào vết sẹo chạy dọc hộp sọ của mình.



Từ sau đó anh ta không còn dài miệng chê bai, tỉa tót mình nữa… và làm tóc cho mình cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Không hiểu anh Norman có nói gì với những người khác không – chắc là có – bởi vì từ đấy về sau không còn thấy ai mở miệng xiên xỏ hay mỉa mai mình nữa. Họ cũng bắt đầu nhẹ nhàng giải thích cho mình nghe những việc họ đang làm. Ví dụ như anh Denise, chuyên gia trang điểm, nhắc đi nhắc lại cho mình nghe về tầm quan trọng của việc rửa mặt hằng tối và mỗi sáng, và cách dùng chất làm se lỗ chân lông trên da mặt. Sau đó, nếu thấy da bị bong thì phải thoa thêm kem giữ ẩm… những thứ mà cả đời mình chưa bao giờ bị bong, mà lúc nào cũng bóng nhẫy vì lắm dầu.



Và giờ thì mình lại đang sở hữu một làn da khô.



Kế đó, anh Norman khuyên mình không nên gội đầu hằng ngày… vì anh ấy sẽ dễ tạo kiểu và làm tóc hơn nếu mình chỉ gội 2-3 lần/tuần. Anh ấy thậm chí còn đưa cho một thứ bột gì đó để rắc lên tóc mỗi sáng và dùng lược chải thật đều… hình như để tóc trông không bị nhờn.



Chị Doreen làm móng thì bôi một lớp keo-nhanh-khô lên móng tay mới được dũa ngắn lại của mình và sơn màu đen bóng: “Giờ em cắn thử xem. Cứ thử đi”.



Mình ngập ngừng đưa tay lên cắn và xém chút nữa thì gãy cả cái răng.



“Từ nay đố em cắn móng tay được nữa” – chị cười hả hê trước thành quả của mình – “khi mà vẫn còn bôi lớp keo này. Cứ 2 lần/tháng, tới chỗ chị để sơn thêm vào những chỗ móng tay mới mọc nhé”.
“Nhưng…” – mình ú ớ nhìn về phía xấp ảnh vừa chụp khi nãy đang nằm vung vãi trên mặt đất.



“Là chụp thử thôi” – Brandon nói – “Giời ạ. Cô bị sao thế? Ngồi sau xe máy của cái thằng ăn bám đó lâu quá nên bị gió chui vào tai à?”.



Mình tức tím mặt, quay sang nguýt anh ta một cái rõ dài: “Xin lỗi anh, Gabriel Luna là một ca sỹ kiêm nhạc sỹ tài năng và chăm chỉ, chứ không phải là một thằng ăn bám… như ai đó đâu nhé…”



Brandon vênh mặt lên huênh hoang: “Này, xin lỗi nhá, t giờ cũng có trong tay vài hợp đồng sản xuất đĩa hát rồi nhá… còn chưa kể tôi đang sắp sửa phát hành album cua riêng mình”.



Ờ, bằng tiền của bố anh chứ gì – mình nghĩ thầm trong bụng. Tất nhiên mình không dám nói huỵch toẹt ra điều đó trước mặt bố anh ta. Mặc dù ông ấy đang bện kiểm tra hòm thư trên con điên thoại không dây không-phải-mang-nhãn-Stark (mà là BlackBerry), chưa chắc đã nghe thấy nhưng cứ nên thận trọng lời nói cũng vẫn hơn. Biết đâu ông ấy đang giả vờ nghe lén thì sao.



“Hai đứa, thôi không chí chóe nữa!” – chị Rebecca nhảy vào can – “Anh Raul sẽ cho em biết khi nào có thể nghỉ, Nikki ạ”.



Giờ thì mình đã hiểu vì sao Lulu lại phá lên cười khi nghe mình nói công việc người mẫu không có gì là khó.



Đúng là không hề dễ chút nào!



Trừ phi bạn cho rằng chẳng có gì là khó khi lúc nào cũng phải tươi cười và nghĩ về những điều vui vẻ trong khi cơ thể bị gò vào những tư thế chẳng-hề-dễ-chịu-gì, đồng thời không được là hỏng lớp phấn son hay để lộ nội y trong khi phải khoác lên người toàn những bộ đồ kiệm vải và đôi guốc cao tới cả chục phân, và quan trọng nhất là không được phân tâm để mắt tới người đang đứng bên cạnh mình, dù người đó có là bạn trai cũ đi chăng nữa.



Ai chứ mình thì thấy công việc này chẳng khác gì hành xác.



Hơn nữa đây là lần đầu tiên mình làm người mẫu mà lại là trong cơ thể của một người khác.