Tin Tức Tố Biến Dị

Chương 27 :

Ngày đăng: 19:24 19/04/20


Tốc độ của Tần Tu Kiệt cực nhanh, trở lại trò chuyện riêng nói tạm biệt với thầy giáo, log out rồi một mạch đổi lại tài khoản.



Làm xong tất cả những bước này, hắn liền tản bộ trở về như không có chuyện gì xảy ra, cười híp mắt nhìn màn hình của em họ mình.



Việt Nhiên: “…”



Trong game, Bạch Chính Dương vừa rời đi đã trở lại.



Trong tai nghe cùng lúc vang lên giọng của hắn: “Cậu ta offline rồi, anh chờ cậu ta log in rồi lại nói sau vậy.”



Việt Nhiên yên lặng liếc mắt nhìn anh họ một cái.



Tần Tu Kiệt cười cười nháy mắt với cậu mấy lần, không quấy rầy cậu và bạn cũ ôn chuyện nữa. Hắn trở lại chỗ ngồi nghênh đón những lời an ủi của bang hội và… một sự mong đợi nồng nhiệt.



[Trò Chuyện Riêng] Tâm Tự Thành Tro: Thế nào rồi, khuyên được đại tẩu không?



[Trò Chuyện Riêng] Y Quan Cầm: Cậu ấy không trở lại đâu.



[Trò Chuyện Riêng] Tâm Tự Thành Tro: Vậy phải làm thế nào đây? Cậu đến bờ sông xem Khương Tiêu đi, lại thêm mấy ngày nữa là sẽ biến thành hòn vọng thê mất.



[Trò Chuyện Riêng] Y Quan Cầm: [cười khóc]



[Trò Chuyện Riêng] Tâm Tự Thành Hôi: Đừng cười mà, nghiêm túc nói chuyện với cậu đó.



[Trò Chuyện Riêng] Y Quan Cầm: Tôi vừa trò chuyện WeChat với cậu ấy xong, không có chuyện gì đâu, không cần để ý đến cậu ấy.



Tâm Tự Thành Tro biết mặc dù hắn có một bụng ý xấu, nhưng lúc làm việc chính thì vẫn rất đáng tin.



Vì vậy chờ người tiến vào YY, hắn liền không nhắc lại vấn đề tình cảm của Khương Tiêu nữa mà lại chuyển tới chuyện lần này: “Trạng thái kia của Khương Tiêu không thể nào hỏi ra được, chuyện tình nhân giả cậu biết được bao nhiêu, ba vị đại thần tại sao lại đột nhiên ra mặt cho chúng ta, là ai mời tới thế?”



Tần Tu Kiệt nghĩ thầm đáp án quả thực vừa xem là hiểu ngay.



Ngày đó chỉ có ba người bọn họ đã sớm biết rõ sự tình, nếu không phải hắn và em họ làm, chỉ có thể là người còn lại kia mà thôi.



[Trò Chuyện Riêng] Y Quan Cầm: Hẳn là Khương Tiêu mời đấy.



[Trò Chuyện Riêng] Y Quan Cầm: Trước đây cậu ấy nói có tài khoản phụ ở khu cũ, chắc có lẽ là quen biết với nhau thôi.



Tâm Tự Thành Tro nói: “Chuyện tình nhân giả kia thì sao?”



[Trò Chuyện Riêng] Y Quan Cầm: Bảo mật [mỉm cười]



Tâm Tự Thành Tro kinh ngạc: “Tại sao cậu lại không mở mic thế?”



[Trò Chuyện Riêng] Y Quan Cầm: Tạm thời không tiện.



Tần Tu Kiệt click gửi đi, tùy ý tám mấy chuyện khác với hắn rồi lại bắt đầu làm nhiệm vụ hằng ngày.




[Trò Chuyện Riêng] Kẻ Thí A: Tôi không thể gặp mặt với anh.



[Trò Chuyện Riêng] Trường Kiếm Vô Ảnh: Nơi này không có ai cả.



Việt Nhiên đương nhiên sẽ tin anh nên cứ yên lòng trôi tới.



Kết quả vừa đến chỗ, cậu lại phát hiện đây là một khu nhà dân vắng vẻ nhất trong thành, nhưng cũng không phải ở trong phòng mà là vòng tới phía sau, phải đạp lên tạp vật và mấy tấm tường gãy vỡ mới nhảy lên đỉnh được.



Bây giờ bọn họ đang ngồi trên nóc nhà dưới một bóng mát, đằng sau là cả Tịch Tà thành, phía trước lại là Thanh Sơn nguy nga, thật sự là nửa bóng người cũng chẳng có nữa.



Cậu cảm thấy hoàn toàn bị thuyết phục bởi vị học trưởng này, yên lặng liếc mắt như đang xem xét mà nhìn anh một cái.



[Trò Chuyện Riêng] Kẻ Thí A: Anh tìm ra nơi này bằng cách nào thế?



[Trò Chuyện Riêng] Trường Kiếm Vô Ảnh: Anh tới bên này có việc, cũng muốn đưa đồ cho em nên liền đi thử một vòng trong thành thôi.



[Trò Chuyện Riêng] Kẻ Thí A: Nha, cho tôi cái gì thế?



Khương Tiêu bấm gửi giao dịch, thả mấy vật liệu và ba con hồn thú trong phó bản khó mãn cấp ra ngoài.



Việt Nhiên hơi run run, chỉ lấy hồn thú.



[Trò Chuyện Riêng] Kẻ Thí A: Tôi không thể lấy vật liệu được.



[Trò Chuyện Riêng] Trường Kiếm Vô Ảnh: Đây là đồ anh còn dư lại.



[Trò Chuyện Riêng] Kẻ Thí A: Loại vật liệu này không phải đồ thừa. Tôi đã luyện ra con hồn thú thứ sáu, tạm thời không cần mấy thứ này, anh giữ lại dùng đi.



Khương Tiêu thấy cậu thực sự kiên trì, không thể làm gì khác hơn là thu về.



Nhưng Việt Nhiên bên này thì lại có những nghi vấn mới, bởi vì hồn thú Khương Tiêu cho đều là hồn thú cấp thấp chỉ có thể mở ra khi khai đản, theo lý thuyết mà nói, một kiếm khách như anh thì không thể mở ra đồ vật dành cho hồn sư được.



[Trò Chuyện Riêng] Kẻ Thí A: Đây là anh mua sao?



[Trò Chuyện Riêng] Trường Kiếm Vô Ảnh: Lúc đi dạo ở mấy quầy hàng thấy có người bán, tiện tay mua thôi.



Loại đồ vật hệ thống đưa cho này quả thực luôn lạn lách trên phố lớn, giá cả rất rẻ. Việt Nhiên không khách khí với anh nữa, nói một tiếng cám ơn rồi mở trang luyện hồn thú ra, đút hết mọi thứ cho bé Gà Trắng.



Con gà này bị cậu cho ăn quá nhiều lần, từ lâu đã mập lên một bụng rồi.



Lúc này, ba con hồn thú liền được đút xuống, nó rốt cuộc cũng có thay đổi mới ngoài sự mập của lúc thường rồi —— đỉnh đầu của nó mọc ra một cọng lông ngốc.



Việt Nhiên: “…”



Khương Tiêu: “…”