Tin Tức Tố Biến Dị

Chương 28 :

Ngày đăng: 19:24 19/04/20


Bé Gà Trắng mọc ra một cọng lông ngốc này cũng rất bất chấp.



Nó hoàn toàn không cảm nhận được oán niệm của chủ nhân, theo thường lệ quạt hai chiếc cánh nhỏ di chuyển xung quanh cậu, lần này chạy xong một vòng nghiêm chỉnh mới nằm thở dốc trên mặt đất.



Việt Nhiên thờ ơ lạnh nhạt, không phản ứng gì với nó cả.



Khương Tiêu đoán có lẽ là không có gì thay đổi, nhưng vẫn chủ động hỏi một câu.



[Trò Chuyện Riêng] Trường Kiếm Vô Ảnh: Công kích có tăng lên không?



[Trò Chuyện Riêng] Kẻ Thí A: Chỉ tăng 50 điểm.



[Trò Chuyện Riêng] Kẻ Thí A: Tôi cảm thấy không cần lãng phí thời gian trên người nó làm gì nữa.



Hồi đó cậu là một kẻ nhàn rỗi tẻ nhạt mới đi nuôi gà đấy.



Một con gà ngu xuẩn như thế, ngoại trừ bán manh ra thì không thể làm gì khác nữa. Đút nó cho hồn thú khác, cậu cũng lo rằng thuộc tính vừa bug vừa phế của nó sẽ di truyền qua con khác mất.



Khương Tiêu thấy Việt Nhiên cũng đang muốn làm thịt nó rồi đem đi nấu canh, hơi cong khóe miệng lên một chút.



[Trò Chuyện Riêng] Trường Kiếm Vô Ảnh: Cứ nuôi tiếp trước đi, có lẽ sẽ nuôi lớn mà.



[Trò Chuyện Riêng] Kẻ Thí A: Có ích lợi gì?



[Trò Chuyện Riêng] Trường Kiếm Vô Ảnh: Sau này thêm vật liệu quý hiếm, nhìn xem có thể biến dị hay không.



[Trò Chuyện Riêng] Kẻ Thí A: Ờ.



Việt Nhiên nhìn chằm chằm con gà này, lấy pháp trượng chọt lên người nó.



Được thôi, ngược lại bây giờ cậu cũng không dùng được nó trong lúc đánh, thử xem thì cứ thử xem thôi.



Bé Gà Trắng đột nhiên bị chọt, vẫy vẫy hai chiếc cánh nhỏ bay với lên hai lần, lúc rơi xuống mà chân lại tiếp đất không tốt nên liền thuận theo nóc nhà ùng ục ùng ục lăn xuống dưới, vội vàng duỗi móng vuốt giữ lấy mái ngói, chậm rãi bò trở lên.



Đệt, quả thực là mất mặt quá đi!



Việt Nhiên ghét bỏ thu nó về.



Khương Tiêu lần thứ hai nhếch miệng lên, chỉ cảm thấy bao phiền muộn mấy ngày qua đã bị quét đi sạch sẽ.



Kỳ thực bé Gà Trắng này biến dị hay không cũng chẳng sao, anh chỉ muốn tìm cớ để được ở bên cạnh Việt Nhiên thôi.



Anh nhìn tiểu hồn sư bên cạnh, ánh mắt chuyển tới chữ ‘A’ kia, nhớ lại lời của Tần Tu Kiệt.



[Trò Chuyện Riêng] Trường Kiếm Vô Ảnh: Em không thích Alpha?



Việt Nhiên nghĩ thầm là nhóm Alpha không thích cậu thôi.



Nhưng là một tiểu ngạo kiều, cậu có chút không muốn nói, cho nên thận trọng trả lời một tiếng “ừ”.



[Trò Chuyện Riêng] Trường Kiếm Vô Ảnh: Tại sao?



[Trò Chuyện Riêng] Kẻ Thí A: Một đám động vật chỉ có thể suy nghĩ dựa vào tin tức tố.
Tần Tu Kiệt vội vàng nói: “Vậy ngủ đi, nếu còn không thoải mái thì phải đi bệnh viện khám đấy.”



Việt Nhiên mơ hồ “ừ” một tiếng, kết thúc trò chuyện, log out rồi đi ngủ.



Hôm sau cậu ngủ thẳng đến mười giờ mới tỉnh, trong WeChat đã có mấy tin nhắn, là bạn tốt Tiểu Ngư gửi tới, bởi vì một người bạn khác của bọn họ cuối cùng đã vượt qua thời kỳ động dục, rốt cuộc cũng nghỉ ngơi cho tốt xong nên gọi cậu đi ăn ngay.



Cậu tự nhiên không có ý kiến gì, trả lời rằng đang rảnh rỗi, thấy bọn họ muốn đi hát rồi mới ăn cơm nên liền hẹn xong thời gian, sau đó bò dậy rửa mặt, mở máy tính chơi game một lát, buổi chiều đi băng băng ra cửa.



Có lẽ là vì trời đang nóng, cậu vừa đi ra từ trong trạm tàu điện ngầm liền cảm thấy đầu choáng váng, tựa vào đèn đường một lát mới chịu nổi.



Tình huống gì thế này, mình bị say nắng à?



Cậu hơi mơ hồ suy nghĩ, nghe thấy tiếng tít tít của WeChat, liền mở ra kiểm tra.



Tiểu Ngư: Còn thiếu cậu thôi, mau đến nhìn đôi cẩu nam nam này đi, không hổ là vừa qua khỏi thời kỳ phát tình xong, quả thực chọc mù mắt người khác mà.



Việt Nhiên vừa định trả lời nói mình không thoải mái, ánh mắt không hẹn mà rơi xuống bốn chữ đó, đột nhiên giật mình một cái —— chờ chút, chẳng lẽ cậu không phải là say nắng, mà là đến thời kỳ phát tình?



Cậu sờ sờ trán, cảm giác hơi nóng.



Không chỉ vậy, cậu mãi sau mới phát hiện dường như cả người cậu cũng đang nóng lên.



Không được, phải tự cứu.



Thời kỳ phát tình đến, phải… phải gọi điện thoại cầu cứu, tìm một chỗ vắng người chờ cứu viện, phải tránh xa Alpha ra.



Cậu nhìn xung quanh một vòng, thấy một con đường bên cạnh văn phòng nên vọt nhanh vào, dùng một chút lý trí còn lại gọi điện thoại cầu cứu, sau đó gửi địa chỉ gần đó cho Tiểu Ngư, nói sơ tình huống của mình.



Chờ làm xong tất cả những bước này, tầm mắt của cậu đã có chút mơ hồ.



Cậu nỗ lực tỉnh táo một phen, chống tường đi về phía trước, muốn tìm một căn phòng nhỏ không có ai, kết quả vừa quẹo qua một cái lại đột nhiên không kịp chuẩn bị mà đụng phải người ta.



Cậu nhạy bén ngửi được mùi vị tin tức tố của Alpha, nhất thời cảnh giác, tâm tình bất an giữa lúc phát tình nhanh chóng nhấn chìm cậu xuống.



Một tên Alpha, làm sao bây giờ?



Lúc phát tình, tin tức tố của Omega sẽ ngọt ngào hơn gấp mấy lần. Dưới tình huống này, tin tức tố của cậu có thể sẽ không bị người khác chán ghét hay không? Bây giờ cậu không thể sử dụng một chút khí lực nào cả, cậu cũng không thể nào phản kháng, nếu như bị tên Alpha này che miệng tha đi mất, ai có thể cứu cậu được đây?



Cậu vội vàng lùi về sau, thấy đối phương càng ép đến, lập tức tuyệt vọng.



Xong rồi, mình sắp bị đánh dấu rồi, hơn nữa còn là một tên Alpha không quen biết, mình nên làm gì… mình…



Cậu chưa kịp nghĩ xong, chỉ thấy Alpha này nửa chữ cũng chưa nói ra khỏi cổ họng mà đã thẳng tắp lướt qua cậu nằm dài trên đất, miệng sùi bọt mép, tứ chi co giật.



Việt Nhiên: “…”



Mình thật sự là quá đề cao bản thân rồi ha!



Cậu đã chống đỡ đến cực hạn, run chân mà ngã xuống đất, khóc không ra nước mắt.



Cứu mạng, nơi này có một Omega đang phát tình nè, ai đến quan tâm tui một chút đi có được không nha!