Tin Tức Tố Biến Dị
Chương 43 :
Ngày đăng: 19:24 19/04/20
Khương Tiêu đợi vài giây, thấy tiểu hồn sư chẳng có động tĩnh gì liền gửi tin nhắn sang.
[Trò Chuyện Riêng] Trường Kiếm Vô Ảnh: Đánh đấu trường với em nhé?
[Trò Chuyện Riêng] Tinh Diệt: Không đánh.
[Trò Chuyện Riêng] Trường Kiếm Vô Ảnh: Vậy là em đặc biệt đến tìm anh sao?
[Trò Chuyện Riêng] Tinh Diệt: Không phải!
Khương Tiêu cười cười, không hỏi nữa, yên tĩnh nhìn cậu.
Tay của Việt Nhiên vô thức ấn xuống bàn phím, vòng tới vòng lui trước mặt anh, cậu nhanh chóng chẳng biết bản thân đã xoay bao nhiêu vòng rồi.
Cắt cơ quan tiếp thu, chủ ý hung tàn như vậy cũng nghĩ ra được, trong đầu có phải đã bị hâm rồi không vậy?
Nhưng thẳng thắn mà nói, lúc anh họ nói cho cậu biết, thật sự cậu quá xúc động luôn. Nhưng làm người không thể quá ích kỷ, người khác phải cắt đi ít đồ mới có thể ở bên cậu, cậu ngẫm lại vẫn cảm thấy có gánh nặng.
Cậu rốt cuộc dừng lại, quyết tâm liều mạng, quyết định trực tiếp làm rõ.
[Trò Chuyện Riêng] Tinh Diệt: Anh họ đã nói cho tôi biết rồi.
Trong lòng Khương Tiêu khẽ động.
Chỗ tốt của Tần Tu Kiệt hôm nay là ở phía sau đẩy một cái, chỗ hỏng chính là cho Việt Nhiên có một cơ hội để chọt thủng lớp giấy này.
Anh liền đúng lúc chặn lại lời nói của Việt Nhiên, tránh để tiểu hồn sư này phát phiếu người tốt cho mình.
[Trò Chuyện Riêng] Trường Kiếm Vô Ảnh: Trước tiên đừng nghĩ đến chuyện dư thừa đó, bây giờ em chỉ cần nghĩ đến một chuyện là được rồi.
[Trò Chuyện Riêng] Tinh Diệt: Cái gì cơ?
[Trò Chuyện Riêng] Trường Kiếm Vô Ảnh: Quên anh là Alpha đi, em có cảm giác gì với anh không?
Việt Nhiên ngẩn người.
Cậu chỉ cần nghĩ đến Khương Tiêu là Alpha thì sẽ tự động bác bỏ tính khả thi giữa bọn họ thôi, những thứ khác cậu cũng không dám nghĩ sâu. Nhưng cậu phải thừa nhận một chút, ngoại trừ người thân ra, đây là một Alpha trong cùng khung tuổi đối xử tốt với cậu nhất trong mấy năm gần đây.
Cậu xoắn xuýt một chút, chậm rì rì gõ xuống hai chữ.
[Trò Chuyện Riêng] Tinh Diệt: Không biết.
[Trò Chuyện Riêng] Trường Kiếm Vô Ảnh: Vậy em có không thích anh không?
[Trò Chuyện Riêng] Tinh Diệt: Không.
Tuy gần đây cậu đã có một nhận thức hoàn toàn mới về tính cách của Khương Tiêu, cũng rất tức giận vì Khương Tiêu không biết xấu hổ, nhưng chút tâm cơ ấy cũng không chạm tới ranh giới cuối cùng và không ảnh hưởng đến ấn tượng toàn thể của cậu đối với Khương Tiêu.
Trong ấn tượng này, anh vẫn là một vị học trưởng đáng tin cậy, đối xử với cậu không tồi cho lắm.
Cậu nhìn ghi chép tán gẫu, gõ gõ bàn phím, nhẫn nhịn cảm giác không dễ chịu và căng thẳng khi lần đầu bàn về chuyện tình cảm với người khác, nhấn mạnh một câu.
[Trò Chuyện Riêng] Tinh Diệt: Không phải không thích nhưng cũng không phải là thích đâu.
Khương Tiêu nghĩ đến bộ dáng nghiêm mặt của tiểu hồn sư ở bên kia, vừa cười cười vừa nhanh chóng trả lời.
[Trò Chuyện Riêng] Trường Kiếm Vô Ảnh: Anh biết, nhưng ít nhất em cũng không ghét anh.
[Trò Chuyện Riêng] Trường Kiếm Vô Ảnh: Như vầy đi Nhiên Nhiên, em để anh thử một chút, nếu như đến cuối học kỳ này em vẫn không có cảm giác với anh, vậy anh sẽ không làm phiền em nữa. Nhưng nếu như em có cảm giác với anh, chúng ta liền cùng nhau nghĩ biện pháp giải quyết chuyện tin tức tố, nếu em không thích anh đi cắt, vậy chúng ta lại nghĩ ra một biện pháp khác nhé. Anh nghe lời em hết.
Trái tim nhỏ của Việt Nhiên đập thình thịch, khẩn trương đến mức ngón tay lạnh ngắt, nín lại nửa ngày mới trả lời.
Cậu kiên trì giải thích: “Không có đối tượng, đều độc thân hết. Có người mình thích sao? Được… Dường như đã có, ừm, đều không thành cả… Không, bọn họ không cho tôi cho WeChat, tự các cậu đi xin đi.”
Bạn học liền cười hì hì bỏ qua đề tài này, bắt đầu tán gẫu về những chuyện khác.
Việt Nhiên nhất thời cảm thấy thoải mái, yên tĩnh nghe bọn họ tám xàm, thảnh thơi qua hết một buổi sáng. Sau đó… cậu phát hiện có hai bạn học như đã quen biết từ tám kiếp trước dính lên người cậu, muốn đi ăn cơm trưa với cậu.
Cậu theo bản năng nhìn về phía bạn cùng phòng, chưa kịp mở miệng, chỉ nghe cách đó không xa vang lên một giọng nói quen thuộc: “Nhiên Nhiên.”
Cậu quay đầu lại, đối diện với khuôn mặt tuấn tú kia của Khương Tiêu.
Hai bạn học ở bên cạnh trong nháy mắt kích động, cùng cậu đi tới, một người trong đó cười nói: “Anh là anh trai của Việt Nhiên phải không? Xin chào học trưởng, bọn em là bạn học của cậu ấy, em tên là Chu Kiệt Anh.”
Khương Tiêu gật đầu với bọn họ, nhìn về phía Việt Nhiên: “Đi thôi, ăn cơm.”
Chu Kiệt Anh đề nghị: “Nếu không cùng nhau đi nhé?”
Khương Tiêu nhàn nhạt nói: “Tôi có chuyện muốn nói với em ấy, hôm nay không tiện.”
Chu Kiệt Anh vẻ mặt bất biến, cười nói một tiếng được, tiếp tục đi theo bên cạnh anh, tuân hỏi trong phòng ăn này có thứ gì ăn ngon.
Khương Tiêu đơn giản liếc mắt một cái, phát hiện một người quen trong đám người, liền đem người kéo qua, để hắn làm người dẫn đường cho nhóm học đệ, lúc này mới hoàn toàn thoát khỏi bọn họ.
Anh nhìn về phía Việt Nhiên: “Chưa cho WeChat phải không?”
Việt Nhiên nghiêm mặt: “Chưa.”
Cậu đột nhiên cảm thấy Khương Tiêu cũng sống rất không dễ dàng, hỏi, “Trước đây anh cũng toàn gặp phải chuyện như vậy sao?”
Khương Tiêu nói: “Ừm, nhưng anh cũng không phản ứng lại.”
Việt Nhiên nói: “Vậy thì?”
Khương Tiêu nói: “Dù sao cũng là bạn học của em mà.”
Việt Nhiên hơi run run, đã hiểu, Khương Tiêu không muốn cậu khó xử đây mà.
Đầu óc của cậu có chút ngây ngô, theo bản năng thuận theo đề tài: “Nhưng nếu như sau này chúng ta ở bên nhau, bọn họ vẫn sẽ hận tôi lắm đáy.”
Khương Tiêu rất hài lòng: “Em đã nghĩ đến sau này rồi sao?”
Việt Nhiên nói: “… Không có mà!”
Khương Tiêu thấy cậu tạc mao, săn sóc thả một bậc thang cho cậu: “Anh biết, em chỉ là tò mò thôi.”
Việt Nhiên nói: “Ừm.”
Khương Tiêu nhịn cười, nói: “Nếu quả thật sẽ có chuyện ‘nếu như’ kia, anh sẽ giải quyết, em không cần lo lắng.”
Việt Nhiên không muốn tiếp tục đề tài này nữa, đi vào nhà ăn xem muốn ăn cái gì.
Lần này Khương Tiêu không cố ý ngồi tán gẫu với cậu trong phòng ăn, cơm nước xong liền đưa cậu trở về, thấy cậu quay người rời khỏi mới gọi cậu lại: “Chờ đã, Nhiên Nhiên, có một câu này hôm qua chưa nói với em.”
Việt Nhiên quay đầu: “Hả?”
Lời vừa dứt, cậu chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, Khương Tiêu cúi đầu tới.
Cậu ngửi thấy tin tức tố trên người đối phương, lẫn vào một tia nước hoa lạnh lẽo, đồng thời xuyên thẳng vào trong đáy lòng của cậu. Hô hấp của Khương Tiêu phun lên vành tai của cậu, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng vang lên, hai chữ.
“Thích em.”