Tin Tức Tố Biến Dị

Chương 7 :

Ngày đăng: 19:24 19/04/20


Giết Nguyệt Trầm thành công, tâm trạng số âm của Việt Nhiên đã tốt hơn, quay lại đánh cấp hai với Khương Tiêu tiếp, trong quá trình chờ đợi còn ngâm nga một bài hát, nhưng chỉ hừ hai câu lại ngừng, trở về trạng thái trầm mặc ít nói.



Khương Tiêu nhớ Tần Tu Kiệt từng nói cậu em họ nhỏ này của hắn có hơi ngạo kiều, có thể đoán được là do cậu không muốn thể hiện ra ngoài quá nhiều, cho nên chỉ bùng nổ vào một lúc nào đó thôi. Anh hỏi cậu: “Sao lại không hát nữa?”



Việt Nhiên nói: “Sắp bắt đầu rồi.”



Giọng nói kia rất bình tĩnh, nhưng tiếc là âm cuối hơi nâng lên, sau cùng vẫn lộ ra một chút cảm giác vui sướng.



Khương Tiêu không khỏi nhếch miệng, hỏi: “Có phải lâu rồi cậu chưa chơi lại game này không?”



Việt Nhiên nói: “Ừm.”



Khương Tiêu nói: “Bao lâu?”



Việt Nhiên nói: “Ba năm.”



Khương Tiêu nói: “Trong thời gian đó không đụng tới một chút nào luôn sao?”



Việt Nhiên nói: “Ừm, phải trọ ở trường.”



Ba năm, hôm nay là lần đầu tiên trở lại sàn đấu.



Đương nhiên vừa nãy vẫn chưa phải là thực lực chuẩn của cậu.



Lạ thật, rõ ràng chỉ mới quen biết có mấy ngày, Khương Tiêu lại thấy mình càng ngày càng thấy tiểu hồn sư này vừa mắt, anh hỏi: “Trước kia ở máy chủ nào?”



Việt Nhiên nói: “Liệt Dương Tinh Nguyệt.”



Khương Tiêu nhíu mày: “ID tên gì?”



Việt Nhiên không lên tiếng.



Ngoại trừ người trong nhà, cậu sẽ không nói cho người khác biết cậu là Tinh Diệt, cũng để tránh bị người khác nói cậu ngu ngốc xóa mất loài hiếm của mình.



Khương Tiêu đợi chờ: “Không muốn nói à?”



Việt Nhiên nói: “Ừm.”



Khương Tiêu không hỏi lại nữa, thấy người đối diện xông tới, cầm trọng kiếm tiếp đón đối phương.



Sau một hồi đánh nhau đầy sung sướng với Nguyệt Trầm, ý chí chiến đấu của bọn họ đang cháy hừng hực, thắng hai ván y như là cắt dưa gọt khoai vậy.



Việt Nhiên quan sát thao tác của học trưởng một chút.



Vừa rồi khi đối đầu với Nguyệt Trầm, thật ra trong lòng cậu vốn không chắc chắn lắm, còn chuẩn bị tinh thần trước là sẽ bị Nguyệt Trầm song sát cơ. Nào ngờ công kích của vị học trưởng này rất mạnh, thành công rút cạn thanh máu của Nguyệt Trầm, nếu như có trang bị tốt hơn chút nữa, không chừng bọn họ còn có thể chém sạch máu của Tinh Diệt nữa.



Hỏi anh: “Sao anh không chơi tài khoản chính?”



Khương Tiêu nói: “Lát nữa phải dẫn bọn họ đi phó bản, không đổi.”



Việt Nhiên ngộ ra: “Tài khoản chính của anh không phải hệ trọng kiếm à?”




[Đội Ngũ] Thân Hóa Thương Khung <: Đang đánh phó bản.



[Đội Ngũ] Nguyệt Trầm: Tôi dẫn cậu đi đánh, đi thôi.



[Đội Ngũ] Thân Hóa Thương Khung <: Không cần, tui muốn đi với lão công.



[Đội Ngũ] Nguyệt Trầm: Vậy tôi dẫn cậu đi tìm vật liệu.



[Đội Ngũ] Thân Hóa Thương Khung <: Không cần, tui cũng muốn đi với lão công [lầm bầm]



Gửi xong câu này, sự kiên nhẫn của cậu đã tiêu hao hết sạch, thoát khỏi đội ngũ rồi bỏ đi.



Kết quả vừa đi được vài bước, Nguyệt Trầm lại chặn ở giữa đường.



Việt Nhiên đi sang bên trái.



Nguyệt Trầm cũng đi sang bên trái, tiếp tục chặn cậu lại.



Việt Nhiên yên lặng đi sang bên phải.



Nguyệt Trầm cũng cười đi sang bên phải.



Việt Nhiên đứng yên không nhúc nhích.



Mấy giây sau, một dòng tin khác hiện trên kênh.



[Loa] Thân Hóa Thương Khung <: A a a a lão công ơi cứu mạng, có người đùa giỡn lưu manh với em [khóc lớn][khóc lớn][khóc lớn]



[Loa] > Lai Nhật Thương Khung: Tọa độ.



[Loa] Thân Hóa Thương Khung <: Ở ngay cửa đấu trường [khóc lớn]



[Loa] > Lai Nhật Thương Khung: Chờ anh.



[Loa] Thân Hóa Thương Khung <: Được [lau nước mắt]



Nguyệt Trầm: “…”



[Phụ Cận] Thân Hóa Thương Khung <: [lầm bầm]



[Phụ Cận] Thân Hóa Thương Khung <: Này thì bắt nạt tui, cứ chờ lão công của tui đến đánh chết anh đi [lầm bầm][lầm bầm][lầm bầm]



Nguyệt Trầm: “…”



Đấu trường người đến người đi, hơn nữa ID của Nguyệt Trầm lại quá sáng chói, đương nhiên sẽ có người chú ý đến bọn họ, lúc này lại không nhịn nổi.



[Loa] Tinh Tuyền Thủy: À cái đó, để tui bổ sung thêm một câu, người đùa giỡn lưu manh với cậu ấy chính là Nguyệt Trầm.



Toàn kênh thế giới trong phút chốc vì một câu đó mà yên tĩnh, ngay sau đó lại ầm ầm vỡ tổ.