Tin Tức Tố Biến Dị
Chương 8 :
Ngày đăng: 19:24 19/04/20
[Thế Giới] Hoa Cẩm Chướng:?
[Thế Giới] Tâm Nguyệt Nhất Sinh:??
[Thế Giới] Vật Trang Sức Của Nguyệt Thần:???
[Thế Giới] Thức Ăn Cho Mèo: Chú nói ai cơ? Có chắc là không nhìn lầm không?
[Thế Giới] Chàng Đại Tường: Cửa đấu trường nào quý vị, mau vây xem!
Đường đường là Nguyệt thần lại đùa giỡn lưu manh, chuyện này đúng là quá thú vị rồi. Ngay cả Tinh Diệt đang đánh phó bản cũng bị dọa hết hồn.
[Loa] Tinh Diệt: Cậu không muốn làm người nữa hả?
[Loa] Nguyệt Trầm: Ông đây đâu phải đồ ngốc, đây là đối thủ lúc nãy của bọn tôi trong đấu trường. Tôi muốn tâm sự với cậu ấy, tốt nhất là nhận làm học trò, không cẩn thận nên đạp phải lông đuôi của người ta thôi mà.
[Loa] Tinh Diệt: Uầy, nhận làm học trò?
[Loa] Nguyệt Trầm: Có ý định như vậy.
Tinh Diệt đương nhiên biết hắn đi nói chuyện với hồn sư kia, nói như vậy chỉ để giải vây cho hắn thôi. Mấy chuyện còn lại phải lén lút hỏi.
[Trò Chuyện Riêng] Tinh Diệt: Xảy ra chuyện gì thế?
[Trò Chuyện Riêng] Nguyệt Trầm: Tớ nói dẫn cậu ta đi kiếm vật liệu, cậu ta muốn đi với lão công nên tớ liền chặn đường của cậu ta.
[Trò Chuyện Riêng] Tinh Diệt: Cậu có cảm giác người nọ là cậu ấy sao?
[Trò Chuyện Riêng] Nguyệt Trầm: Tớ thấy… tiểu Tinh Diệt nhà tớ dù có biến thành thứ gì cũng không thể biến thành loại này đâu.
[Trò Chuyện Riêng] Tinh Diệt: Ha ha ha ha lỡ đâu người ta yêu đương rồi nên trở nên như vậy thì sao?
[Trò Chuyện Riêng] Nguyệt Trầm: Cũng không đến nỗi đó, cậu nghĩ thử tính tình của cậu ấy đi.
[Trò Chuyện Riêng] Tinh Diệt: Ờ, ngược lại cũng đúng, thằng nhóc kia là điển hình của kiểu người hung ác không nói nhiều mà.
Nguyệt Trầm nói vài chuyện đơn giản với hắn xong, đóng khung chat lại rồi nhìn đến người trước mặt.
Có lẽ do có chỗ dựa nên tiểu hồn sư này rất bình tĩnh ngồi xuống nghỉ ngơi, bộ dáng ‘phải đợi lão công ôm một chút mới đứng lên’. Người chơi xung quanh tụ tập ngày càng nhiều, loi nhoi muốn xem chuyện vui.
Nguyệt Trầm bất đắc dĩ ngồi xuống chung, gửi lời mời tổ đội sang lại ngay lập tức bị từ chối không hề khách khí, đành chọn kênh phụ cận.
[Phụ Cận] Nguyệt Trầm: Kỹ năng của cậu rất tốt, có muốn bái tôi làm sư phụ hay không? Tôi sẽ dạy cậu thành một cao thủ.
[Phụ Cận] Thân Hóa Thương Khung <: Không cần, tui muốn lão công dạy [kiêu ngạo ưỡn ngực]
[Phụ Cận] Nguyệt Trầm: Vậy không cần nhận thầy, chỉ phụ trách dạy thôi, thế nào?
[Phụ Cận] Thân Hóa Thương Khung <: Không cần mà [lầm bầm]
Người chơi xung quanh lúc đó đấm ngực dậm chân.
Lão công chơi game không những không phá mà còn ngoan ngoãn như vậy, định mệnh đây chính là người vợ thần tiên đó!
Kênh bang trống trãi trong nháy mắt đã có một loạt tin nhắn.
Khương Tiêu nhìn một dàn “cẩu lương xin hãy tự trọng” chỉnh tề kia, bình tĩnh dẫn dắt bọn họ đến chỗ con boss.
Lúc Việt Nhiên cầu cứu bọn họ cũng vừa lúc đánh tới, căn bản là sắp đoàn diệt rồi.
Bởi vì con boss này sẽ tùy cơ lựa chọn khu vực để làm choáng, chỉ cần bị nó làm choáng thì nó sẽ theo sát phóng ra công kích tới cùng. Nếu như chức nghiệp giòn da bất hạnh bị nhìn trúng, thông thường sẽ bị giết trong nháy mắt, cho nên yêu cầu đối với hỗ trợ và trị liệu là rất cao.
Anh tỉ mỉ nói xong những thứ cần phải chú ý, nghe thấy trị liệu và hỗ trợ đồng thời đáp lại xong liền tiến lên đánh quái.
Nhưng lý luận không phải là thực tế, thật sự khi đến giai đoạn gây choáng, có thể là do hỗ trợ để lộ một chút sơ suất trong khu vực, cũng có thể là do trị liệu đuổi theo không kịp, trong nháy mắt bọn họ đã bị đoàn diệt.
Trị liệu và hỗ trợ vẫn luôn yên lặng, không dám lên tiếng.
Khương Tiêu nói: “Vào lại một lần nữa.”
Trong phòng yên tĩnh một chút, Lê Hoa Vũ Vũ mở miệng: “Bang chủ, em thấy hay là thêm hai hỗ trợ hoặc trị liệu đi?”
Những người còn lại cũng rất tán thành: “Hai hỗ trợ một tổ, đến lúc đó hai người cùng thả kỹ năng, vậy thì sẽ không để lộ sơ suất nữa.”
Khương Tiêu nói: “Nhưng đổi xong sẽ bị thiếu người, thử lại lần nữa đi.”
Bang chúng không có ý kiến, không thể làm gì khác hơn là cùng đi vào phó bản.
Mọi người rất nhanh đã đánh xong con boss ở đây, thấy bang chủ đứng yên bất động, đoán là anh đang suy tư nên cũng không quấy rầy anh.
Khương Tiêu đúng là đang suy nghĩ đến một chuyện gì đó.
Anh nhớ đến hồi sáng Tần Tu Kiệt có kêu tên của tiểu hồn sư, lúc đó anh không để ý cho nên quên mất là gì rồi. Bọn họ tốt xấu gì cũng là ‘thanh mai trúc mã’, anh cũng không thể gọi ID.
Anh liếc mắt nhìn Tần Tu Kiệt bên cạnh, thấy đối phương không nhìn về phía mình, liền bỏ qua ý định dò hỏi, nói: “Bảo bối, lại đây.”
Việt Nhiên:???
Tần Tu Kiệt:???
Bang chúng: Định mệnh bang chủ của bọn họ vậy mà biết gọi bảo bối kìa các mẹ ơi!
Khương Tiêu nói: “Bảo bối?”
Việt Nhiên hoàn hồn, xác nhận là gọi mình, phối hợp đi tới bên cạnh anh.
Khương Tiêu chỉ cho cậu một vị trí: “Em đứng ở đây, lát nữa nghe anh chỉ huy, hồn sư còn lại hai người một tổ.”
Bang chúng yên lặng một chút lại thấy ngạc nhiên.
Ý gì đây, bang chủ đang muốn để phu nhân đáng yêu của bọn họ đảm nhiệm cả hai hồn sư luôn à? Có được không đó!