Tin Tức Tố Của Cậu Ấy Ngọt Quá Đi

Chương 11 :

Ngày đăng: 09:37 18/04/20


"Đây, trà sữa của anh." Hòa Đào tự tay đem trà sữa đã làm xong đưa tới trước mặt Hàn Kiệt.



Hàn Kiệt đưa tay nhận lấy, liền cắm ống hút vào.



"Không có thêm quả đào, tôi biết là anh không thích."



Hàn Kiệt đã hút một hơi, nhất thời bị sặc một cái.



Hòa Đào vừa nhìn thấy anh như vậy, liền căng thẳng nhíu mày lại: "Anh uống chậm một chút."



Hàn Kiệt một bên khụ một bên cảm thấy, chắc chắn là tiểu Omega này muốn trả thù anh mà.



Quả nhiên, trà sữa này ngọt muốn chết.



"Ai nói cho cậu biết, tôi không thích quả đào?"



Hòa Đào sững sờ nhìn anh: "A?"



"Có vài tin đồn không nên tin tưởng, cám ơn trà sữa của cậu, đi đây."



Hàn Kiệt nói xong cúi đầu ngậm ống hút đi luôn.



Tiểu Hòa Đào bị lưu lại mang vẻ mặt khiếp sợ đến lúng túng.



Ý vừa rồi của Hàn Kiệt là, anh không phải không thích quả đào.



Cho nên anh không có chán ghét cậu có đúng không?



"Này, cậu còn muốn đứng ngốc ở chỗ này bao lâu?" Tiểu Hắc bận rộn xông ra dùng tay chọt vào đầu Hòa Đào.



Hòa Đào xoa cái đầu bị hắn chọt đau, lại nở nụ cười: "Tiểu Hắc, anh ấy nói anh ấy không ghét tớ!"



Tiểu Hắc mang vẻ mặt chim mẹ nhìn bộ dạng phát điên như gặp quỷ của tên nhóc này.



Không để ý tới tiểu Hắc, Hòa Đào tâm tình tốt đến mức muốn bay lên, làm việc, làm việc, cậu hiện tại đang tràn đầy động lực.



Hàn Kiệt uống trà sữa (ngọt) ngấy chết người, dù vậy, cũng không cam lòng lãng phí.



o0o



Tô Khả nhìn Cố Lễ, cậu hiện tại đã hình thành thói quen thấy Cố Lễ xuất hiện ở đây.



Hơn nữa cũng biết anh chính là vì mình mà tới.
Tô Khả chớp mắt một cái, cậu biết rằng cậu khiến Cố Lễ khổ sở, người tốt như vậy, lại bị cậu làm cho tổn thương.



Cho nên cậu không thể khóc, bởi vì cậu không xứng đáng khóc.



Tô Khả trong lòng khó chịu, người duy nhất có thể tâm sự chỉ có Hòa Đào.



Hòa Đào thông qua điện thoại nghe Tô Khả kể lại, chỉ cảm thấy hai người bọn họ quả thật là kẻ tám lạng người nửa cân, ngày thường biết rất nhiều đạo lý lớn, nhưng khi chính mình gặp phải, đều thật kinh sợ.



Cậu biết Tô Khả tìm cậu tâm sự, cũng không phải muốn cậu an ủi, chính là đơn thuần muốn cùng cậu nói một chút mà thôi.



"Cho nên cậu hiện đang hối hận sao?"



Tô Khả trầm mặc một hồi mới khàn giọng nói: "Tớ không dám hối hận, mà như vậy đối với anh ấy mà nói lại càng tốt, anh ấy xứng đáng với người tốt hơn, còn tớ thì không tốt."



Hòa Đào luôn luôn thấu hiểu, bạn tốt của mình thoạt nhìn kiên cường, nhưng bên trong lại rất tự ti.



Kỳ thực bọn họ là loại người như vậy, đều rất tự ti.



o0o



Hàn Kiệt cảm thấy được chính mình muốn phát nổ.



Đổi lại thành ai hơn nửa đêm đang ngủ ngon lành, đột nhiên có một con quỷ say rượu chạy đến nói muốn hát bài Đếm vịt con cho anh nghe, cũng sẽ không tốt nổi đâu.



Anh cảm thấy được chính mình không đánh người đã là rất hòa ái dễ gần.



Đem Cố Lễ ném lên ghế salông, để cho hắn tự sinh tự diệt, Hàn Kiệt trở về phòng ngủ.



Nhưng khi đang ngủ ngon lại bị đánh thức, muốn ngủ bù nữa lại rất tốn sức a.



Cho nên qua ngày thứ hai Hàn Kiệt ngủ rất sớm mà lại ngủ không đủ giấc, mặt càng đen hơn.



Mà Cố Lễ lúc nào mặt cũng mỉm cười ôn nhu thân thiện, sắc mặt hôm nay cũng không trắng hơn tí nào.



Trương Ngạo nhìn thấy hai người đồng thời đi vào trường học, vẫn luôn nhịn đến khi vào lớp, mới nhỏ giọng hỏi Hàn Kiệt: "Kiệt ca, các anh lại đánh nhau rồi?"



Tác giả có lời muốn nói:



Cố Lễ: Đừng nói nữa, đau lòng!



Hàn Kiệt: Đáng đời!