Tin Tức Tố Của Cậu Ấy Ngọt Quá Đi
Chương 8 :
Ngày đăng: 09:37 18/04/20
Tốc độ của hai người đều rất nhanh, phi nhanh đến mức bên tai vang lên tiếng gió vù vù.
Hòa Đào cảm thấy rất lạnh, nhưng ôm Hàn Kiệt lại thấy rất ấm áp.
Không nhịn được liền lén lút đem cái trán dán lên lưng Hàn Kiệt.
Dưới mũi thoang thoảng mùi đàn hương.
Hòa Đào sửng sốt một chút, tại sao là cái mùi này?
Chỉ là không chờ cậu nghĩ nhiều, thắng bại cũng phân rõ.
Hàn Kiệt rốt cuộc xuất phát sau không đủ so với tên Alpha Cố Lễ xuất phát trước.
Cố Lễ bỏ nón bảo hiểm xuống nhìn Hàn Kiệt, nhướng mày, vẻ mặt đắc ý.
Hàn Kiệt tuy rằng phiền muộn nhưng không phải không chịu thua, huống hồ Cố Lễ rõ ràng chính là muốn chỉnh anh.
Bỏ nón bảo hiểm xuống vứt cho Cố Lễ: "Cậu lúc này rất cao hứng."
Cố Lễ nở nụ cười, vốn dĩ anh lớn lên không giống Hàn Kiệt đầy tính công kích, cười rộ lên mang cảm giác xuân về hoa nở ôn văn nhĩ nhã*.
(*ôn văn nhĩ nhã: ôn thuận nhã nhặn.)
"Chấp nhận thua cuộc thì cậu hôn cậu ta đi."
Cố Lễ dùng tay lần lượt chỉ vào người Hàn Kiệt và Hòa Đào.
Hoà Đào đang cởi mũ bảo hiểm, nghe thấy vậy lập tức liền cứng đờ nơi đó, không thể tin được mà nhìn Cố Lễ, không hiểu tại sao anh ta lại đưa ra loại yêu cầu này.
Hàn Kiệt cho Cố Lễ một ánh mắt cứ đợi đó, quay người cởi mũ bảo hiểm của Hoà Đào, rồi hôn lên.
Ánh mắt kiêu ngạo của Hàn Kiệt thẳng tắp nhìn Hòa Đào.
Hòa Đào bị hành động đột ngột của anh doạ không dám lộn xộn, cứ như vậy cậu cũng chỉ có thể vững vàng chịu đựng cái hôn này của Hàn Kiệt.
Hàn Kiệt chạm vào môi của Hòa Đào trong nháy mắt đó, tim liền kịch liệt nhảy lên.
Nhìn trong mắt tiểu Omega của anh bởi vì hành động của anh mà bộc lộ hoảng loạn, trái tim liền kịch liệt nhảy lên.
Hắn vốn chỉ muốn lướt qua thì dừng lại, đột nhiên dò ra đầu lưỡi liếm lên môi tiểu Omega.
Hừm, quả nhiên là mùi thơm của quả đào!
Lúc Hòa Đào được thả ra, cả người đều bối rối.
Cố Lễ hành động như vậy, có thể nói là trực tiếp khiêu khích.
Không đợi Tô Khả lại đây, người kia trực tiếp khó chịu mà thò tay muốn nắm lấy cổ tay của Cố Lễ.
Cố Lễ linh hoạt né tránh: "Tôi khuyên cậu không nên động thủ, bằng không, ra không khỏi cánh cửa này."
Lúc Cố Lễ nói lời này liền cười một cái.
Nụ cười quả thật quá dối trá, người kia thật sự liền không dám động đậy nữa.
Mà rất nhanh, quản lý quán Bar liền mang theo người tới đây.
Tô Khả bị Cố Lễ bắt được cánh tay, lôi đi ra.
Cố Lễ một câu cũng không nói, lôi kéo Tô Khả đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi quán Bar, Cố Lễ mới buông tay ra, xoay người liền thấy vết tích trên cánh tay Tô Khả.
"Làm sao vậy, hắn ta vừa đánh cậu sao?"
Câu cuối cùng kia rõ ràng mang theo mấy phần lệ khí.
"Không, không phải, hắn ta đã nắm cánh tay tôi, không, không có đánh tôi."
Tô Khả nói xong liền muốn đem ống tay áo thả xuống.
Cố Lễ lại bởi vì câu nói này của cậu nở nụ cười, giơ tay búng một cái lên trán của cậu: "Cậu có phải hay không là đồ ngốc!" Nói xong quay đầu nhìn bốn phía: "Đi thôi."
"Đi đâu?" Tô Khả không rõ.
"Dẫn cậu đi mua thuốc, cậu liền muốn như vậy mang theo thương tích trở về sao?"
Tô Khả không nghĩ tới Cố Lễ sẽ nói như vậy, trong lúc nhất thời có chút cảm động.
May mà không bị đến choáng váng đầu óc: "Không, không cần. Về nhà dùng trứng gà lăn một chút là tốt rồi."
Cố Lễ trực tiếp nắm chặt tay Tô Khả: "Đừng nói nhảm đi theo tôi."
Tác giả có lời muốn nói:
Hàn Kiệt: Chậc*!
(*chậc - 啧: từ tượng thanh, miêu tả tiếng chậc lưỡi)