Tình Biến
Chương 22 :
Ngày đăng: 15:36 30/04/20
Kim Đào mang đầy bụng tâm sự trở về đội, mặc dù trước mặt Mạc Duy Khiêm hắn tỏ ra vô cùng cứng rắn, nhưng cuối cùng phải làm thế nào thì hắn cũng chưa nghĩ ra, chỉ mặt cau mày có nằm trên giường ký túc xá ngẩn người.
“Ngẩn người ra làm gì vậy, huấn luyện viên nói hôm nay có thể thư giãn một chút, chúng ta ra ngoài chơi đi?”
Kim Đào nhìn về phía bạn cùng đội nói: “Tớ đang phiền lòng, không đi.”
“Cậu còn buồn cái gì chứ, bây giờ chủ lực đội bóng là cậu, tiền thưởng của cậu cũng nhiều nhất, nếu thật sự có chuyện gì thì cứ nói với anh em xem có giúp đỡ được gì không.”
“Bạn gái tớ đắc tội với một đồn trưởng đồn cảnh sát, người kia vẫn gây phiền phức cho cô ấy, tớ đang nghĩ xem có thể nói với người bên hệ thống công an một chút không, tiền không phải vấn đề, chỉ cần có thể giải quyết xong chuyện này là tốt rồi.” Kim Đào cũng thuận miệng nói, cũng không nghĩ bạn cùng đội có thể giúp được gì.
“À, chuyện này đúng là không dễ, để tớ nghĩ xem sao.”
Người kia suy nghĩ một lát rồi đột nhiên vỗ đùi nói: “A, sao cậu không nói sớm chứ, người giúp đỡ được thì thật ra có một người, không phải Loan Ninh quen biết không ít người sao? Có nhớ lần trước có một người anh em vì đánh người khác bị thương nặng mà phải rời đội không? Cũng là do cậu ấy giải quyết giúp đấy. Nhưng mà, quan hệ của cậu và cậu ấy bây giờ hơi ngại, chỉ sợ khó nói chuyện.”
Kim Đào cũng nghĩ lại, thật sự là có chuyện như vậy, nếu Loan Ninh có thể giúp được thì dù khó khăn hơn hắn cũng phải thử xem!
Mà bên La Duyệt Kỳ dù nói là có người giúp đỡ chăm sóc nhưng vẫn thấy hơi vội vàng, chạy qua chạy lại giữa hai bên nhà và bệnh viện, trở nên vô cùng chật vật, Mạc Duy Khiêm cũng bên cô cả ngày chạy trước chạy sau, La Duyệt Kỳ đã nói mấy lần là hắn không cần tới nữa nhưng hắn vẫn không nghe, cuối cùng cô cũng lười nói, chỉ có thể mặc kệ hắn.
“Duyệt Kỳ, thuốc bổ này em đưa cô chú dùng, đối với việc hồi phục thân thể có hiệu quả rất tốt.” Hai người xuống khỏi xe Taxi, Mạc Duy Khiêm mang theo mấy thứ đồ đi theo sau La Duyệt Kỳ.
La Duyệt Kỳ dừng bước: “Thật sự không cần đâu, anh mang về đi, em sẽ không nhận đâu, anh đi Taxi chạy qua chạy lại cả ngày cũng không phải cách hay, đừng đi theo em nữa, thật quá lãng phí tiền bạc.”
“Chút chi phí đó anh còn bỏ ra được mà, mấy thứ này để ở chỗ anh cũng không có ích gì, em không lấy mới là lãng phí đấy!” Mạc Duy Khiêm nói lí lẽ.
La Duyệt Kỳ đành phải nói: “Thế được rồi, nhưng mà Mạc Duy Khiêm, anh làm như thế thật sự không có ý nghĩa gì đâu, em sẽ không đón nhận tình cảm của anh. Nhưng mà, có thể khẳng định anh là người rất quan trọng trong cuộc đời em, là người mà em mang ơn cả đời, em có thể bỏ cả mạng vì anh nhưng không thể dùng tình cảm của em để mua bán được.”
“Anh biết, anh hiểu mà, em đã nói không ít lần rồi, anh chỉ chăm sóc em và người nhà em đến khi giải quyết xong sự việc thôi. Anh thật sự lo lắng, nếu em thật sự biết ơn anh thì cứ để anh dùng sức lực của mình giúp em và người nhà vượt qua cửa ải khó khăn này đi, sau đó anh sẽ không cần lo lắng nữa, được chứ?” Mạc Duy Khiêm chân thành tha thiết nói.
La Duyệt Kỳ không nói là đồng ý hay không, vẻ mặt phức tạp nhìn Mạc Duy Khiêm rồi lập tức xoay người quay về nhà.
Mạc Duy Khiêm ý bảo La Duyệt Kỳ mang theo thuốc bổ đi qua, bản thân hắn thì đứng yên đó lấy di động ra, gọi được thì trực tiếp hỏi: “Đổng Nguyên, tôi bảo anh chuyển xe đến đã làm xong chưa? Chỉ có người đến thì có ích gì?”
“Đừng nóng vội mà, đang trên đường rồi, thứ năm, gần trưa là tới nơi.”
Mạc Duy Khiêm chỉ có thể đợi, mấy ngày nay hắn liên tiếp nhận được tin nhắn uy hiếp, tin cuối cùng còn cứng rắn nói nếu hắn còn xen vào chuyện của người khác nữa thì có lo dần cho tính mạng của mình đi, hắn làm việc nhiều năm như thế rồi, biết rắn đầu đàn ở mấy chỗ địa phương này thật sự không thể khinh thường được, cũng hiểu thêm được rằng không khéo kẻ đứng sau Phạm Thanh Lợi chính là kẻ một tay che trời ở thành phố Danh Tĩnh này, cho nên hắn càng phải cẩn thận hơn nữa mới có thể bảo đảm một nhà Duyệt Kỳ được an toàn.
La Duyệt Kỳ mới đến cửa khu nhà đã gặp được hàng xóm, lập tức dừng bước chào hỏi, trải qua chuyện lần này cô vô cùng biết ơn mấy người hàng xóm xung quanh, không bao giờ còn cảm thấy không cần quan hệ thân thiết với hàng xóm nữa.
“Duyệt Kỳ, cháu mới từ bệnh viện về sao? Cháu đó, con bé này làm gì mà khách sáo như thế chứ, con chú chỉ là tiện đường giúp đỡ thôi mà cháu lại tặng nhà chú nhiều đồ như thế làm gì, chú thấy mấy thứ đó á, nhà chú ăn cả năm cũng chưa hết!”
La Duyệt Kỳ nghe xong mà chả hiểu ra sao, bản thân mình đang tính mấy ngày nữa sẽ mua quà đến cảm ơn hàng xóm nhưng còn chưa có thời gian mua mà.
“Chú Vương, có người tặng đồ cho nhà chú sao?”
“Đúng rồi, thằng bé đó rất là lễ phép, dẫn theo ba bốn người chạy khắp vài nhà trên lầu dưới lầu để tặng đồ, đến mức nhà chúng ta không có chỗ mà để hết, nghe con chú nói đó là bạn cháu, lần trước đã dẫn người đến giúp giải quyết thằng nhóc hư hỏng kia. Sau đó chú hỏi thăm thằng bé đó đều đến mấy nhà kia, quà tặng cũng đều nhiều như thế, khiến cho chúng ta thật xấu hổ quá.”
Là Mạc Duy Khiêm! La Duyệt Kỳ nhìn nhìn hai người đi theo mình, hai người kia chỉ mỉm cười tỏ vẻ cảm ơn.
Người đi theo Phạm Thanh Lợi trực tiếp nhận lấy phong bì, mà Phạm Thanh Lợi vẫn đang uống rượu, lại chép chép miệng mới hơi nâng mắt lên: “Đầu tiên tôi thay em họ cảm ơn. Nếu Loan Ninh đã tìm lãnh đạo của cục thì Phạm Thanh Lợi tôi cũng không thể không nói đến tình cảm này, thật ra cũng không phải là chuyện lớn gì, cái cậu tên Mạc Duy Khiêm đến đây rồi chứ?”
Thấy Phạm Thanh Lợi huênh hoang biết rõ còn hỏi như thế, Mạc Duy Khiêm cũng không để ý, chỉ nói: “Đến rồi.”
Phạm Thanh Lợi nhắm mắt cười: “Coi như là kẻ biết thời thế, tôi đây cũng không phải kẻ tính toán chi li, vậy đi, cậu ăn hết cái tàn thuốc này, lại uống chén rượu thì tôi sẽ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, sau này cũng coi như là có chút quen biết.”
Nói xong đem điếu thuốc trên tay dập tắt, ném điếu thuốc còn một nửa lên bàn, lại có người lấy ra chiếc bát thủy tinh to khách sạn dùng để trộn rau, đổ hết ba bình rượu mới đầy để lên trước mặt Mạc Duy Khiêm.
La Duyệt Kỳ nóng nảy, vừa định đứng dậy ngăn cản đã bị Kim Đào đè lại: “Duyệt Kỳ, em đừng có xúc động, Mạc Duy Khiêm chỉ cần cố chịu một chút là chuyện lần này sẽ qua, em yên tâm, Loan Ninh đã đồng ý với anh sẽ không làm khó em nữa.”
“Anh nói cái gì? Đây là cái gì mà cố chịu? Đây rõ ràng là làm nhục người khác, anh buông tay, bữa cơm này em không ăn!”
“Kim Đào, ngay cả người đàn bà của mình mà cũng không quản được? Còn ở đây làm ầm ĩ, tôi đây là cho lãnh đạo cục mặt mũi thôi, cậu cho cậu là cái gì chứ?” Phạm Thanh Lợi vừa nghe lời La Duyệt Kỳ nói thì trở mặt.
Mạc Duy Khiêm đứng lên: “Duyệt Kỳ nói đúng đấy, tôi thấy Phạm đồn trưởng cũng không thật sự muốn giải hòa, vậy thì bữa Hồng Môn Yến này cũng không cần tiến hành nữa.”
(Hồng Môn Yến: Một bữa tiệc nổi tiếng trong lịch sử TQ, ai muốn tìm hiểu thì GG nhé.)
“Mạc Duy Khiêm, anh đã đồng ý là tới giải thích rồi, sao lúc này lại đổi ý? Ngay cả chút khó chịu cỏn con cũng không chịu hả?” Kim Đào lớn tiếng trách Mạc Duy Khiêm.
“Tôi đồng ý đến đây nhưng chưa bao giờ nói ra hai chữ giải thích. Kim Đào, cậu động não một chút sẽ hiểu rằng, họ căn bản là đang lấy cậu ra làm trò đùa, tiền của cậu lại ném oan rồi.”
Mạc Duy Khiêm vừa nói xong liền kéo La Duyệt Kỳ ra ngoài.
Kim Đào gấp đến mức muốn đuổi theo lại kiêng kị Phạm Thanh Lợi, Phạm Thanh Lợi yên lặng cười lạnh không nói gì, chỉ là một người ngồi bên hắn theo ra.
Loan Ninh thấy thế thì lập tức hòa giải: “Anh Phạm, xin anh bớt giận, hai người kia cũng không có hiểu biết, anh xem Kim Đào rất là hiểu chuyện, anh cho em thêm chút mặt mũi đi.”
Ánh mắt Phạm Thanh Lợi đảo một cái: “Đi thôi, chúng ta tiếp tục, nhưng cái chỗ này quá xui xẻo rồi, chúng ta đổi chỗ khác.”
Mạc Khuy Khiêm ôm La Duyệt Kỳ ra khỏi khách sạn, hai người vệ sĩ theo sát, bốn người ngồi vào trong xe, xe chưa khởi động đã bị người vây quanh.
Xe bị bảy tám người vây quanh, tuy trong tay những người đó không thấy đao kiếm gậy gộc gì nhưng La Duyệt Kỳ vẫn lo lắng nhìn ra ngoài.
Lúc này có người gõ cửa xe thủy tinh bên Mạc Duy Khiêm, Mạc Duy Khiêm và La Duyệt Kỳ đều nhìn sang bên đó.
Chỉ thấy người nọ cười không có ý tốt đẹp, đột nhiên rút ra khẩu súng để lên cửa xe.
Đây là lần đầu tiên La Duyệt Kỳ thấy súng thật, khi người kia chĩa súng về phía Mạc Duy Khiêm, trong lòng cô chỉ có một suy nghĩ: “Cuối cùng có thể đền đáp ơn nghĩa này!”
Vì thế không chút do dự trực tiếp ôm lấy Mạc Duy Khiêm, dùng thân thể của bản thân che chắn cho Mạc Duy Khiêm.
“Két”
Trong nháy mắt viên đạn va chạm với cửa thủy tinh, La Duyệt Kỳ nhắm chặt hai mắt, đồng thời nghĩ: “Ba mẹ phải làm sao bây giờ? Mạc Duy Khiêm sẽ chăm sóc họ lúc tuổi già phải không?”