Tình Biến
Chương 23 :
Ngày đăng: 15:36 30/04/20
“Duyệt Kỳ, Duyệt Kỳ, em ổn chứ?”
La Duyệt Kỳ nhẹ nhàng cử động thân thể, bả vai cảm thấy vô cùng đau đớn, chắc là đã trúng đạn rồi, may mà không đau như tưởng tượng, càng may mắn hơn là cô không chết.
Mạc Duy Khiêm đưa hai tay đỡ eo La Duyệt Kỳ giúp cô đứng lên, lại ôm cô ngồi xuống, nhìn La Duyệt Kỳ vẫn nhắm chặt mắt vẻ mặt vẫn nhăn lại như đang nhịn đau thì vừa cảm động lại vừa buồn cười.
“Duyệt Kỳ, mở mắt ra đi, bả vai em bị đập mạnh, anh giúp em xoa xoa.” Mạc Duy Khiêm cố gắng không chế giọng điệu của mình để nó không mang theo ý cười.
La Duyệt Kỳ chậm rãi mở mắt ra, nhìn Mạc Duy Khiêm đang xoa ấn bả vai cho mình hỏi: “Em không trúng đạn ư?”
Cuối cùng thì Mạc Duy Khiêm vẫn bật cười, cúi xuống hôn một cái lên miệng La Duyệt Kỳ : “Cô bé ngốc, xe này chống đạn, kính xe là kính chống đạn dày 40mm đấy. Nhưng mà, em xả thân vì anh như thế đúng là khiến anh cảm thấy được yêu chiều mà kinh sợ đấy, anh ở đây là để bảo vệ em, không phải là để em chắn đạn cho anh có hiểu không?”
La Duyệt Kỳ phản ứng chậm nửa nhịp, thì ra bản thân cô chỉ là bị đụng vào xe đau chứ không phải bị bắn trúng, đây là chuyện gì chứ? Cũng không tính toán hơn thua với Mạc Duy Khiêm, cô lại xoay người nhìn cửa xe.
“Những người đó đâu?” Bên ngoài đã không có ai nữa.
“Đều đi rồi, dù sao không làm gì được chúng ta thì đành rời đi thôi, anh đưa em về nhà trước, em cũng thấy rồi đấy, từ đầu Phạm Thanh Lợi đã sai người chờ chặn đường chúng ta bên ngoài rồi, sau này nhất định không được tin lời nói của chúng, biết chưa? Tốt nhất là có thể khuyên được Kim Đào, nếu không sớm muộn gì cậu ấy cũng sẽ gặp chuyện không may!” Mạc Duy Khiêm cũng không có hứng thú mà quan tâm đến sự sống chết của Kim Đào, nhưng trước khi La Duyệt Kỳ sinh ra tình cảm với mình thì Kim Đào tốt nhân nên được yên ổn mới tốt.
La Duyệt Kỳ lập tức gật đầu: “Em cũng không có hy vọng quá nhiều, chẳng qua chỉ là tốn chút tiền để làm Kim Đào hết hy vọng thôi, nhưng mà không ngờ họ còn có súng, thật đáng sợ.”
“Thật sự làm người ta không ngờ được, xem ra Phạm Thanh Lợi cũng không phải chỉ đơn giản là đồn trưởng đồn cảnh sát rồi, anh sẽ điều tra rõ ràng.” Mạc Duy Khiêm nói xong liền ra hiệu cho vệ sĩ lái xe đi.
Đổng Nguyên túm lấy gáy một người đàn ông hỏi: “Bọn mày có quan hệ gì với Phạm Thanh Lợi? Nói ra sẽ tha cho chúng mày, nếu không nói cũng không sao, cùng lắm để lại chút đồ trên người chúng mày là được, chỉ bằng thứ giun dế như chúng mày mà cũng dám ra tay trên đầu ông mày, có tin ông đây trực tiếp bắn nát đầu Phạm Thanh Lợi không hả?”
Sao đó túm tóc người đó ép hắn ngẩng đầu, đem khẩu súng trong tay giơ lên: “Thấy cái này chứ? Súng là phải như thế này hiểu chưa? Một viên đạn của khẩu súng này có thể đem mấy đứa chúng mày bắn thành xâu mứt quả đấy.”
Người nọ nhìn khẩu súng đen bóng thì sợ đến mức toàn thân như bị rút gân, hắn đương nhiên là tin lời người trước mặt rồi, người có thứ vũ khí sát thương mạnh như thế thì sao có thể là người hiền lành được? Chỉ là không ngờ đối phương còn ác hơn cả bên mình thế này.
“Chúng tôi, chúng tôi chẳng qua chỉ ở mấy khu trung tâm thương mại gần đây thu phí bảo kê mà thôi, bình thường đều là anh Phạm che chở chúng tôi, nếu có người anh Phạm không tiện ra tay xử lí thì chúng tôi sẽ ra mặt dùm, hôm nay cũng chỉ muốn hù dọa họ Mạc kia một chút mà thôi, cũng không tính làm gì cả.”
Đổng Nguyên nở nụ cười: “Hù dọa một chút? Con mẹ nó, mày có biết đó là ai không mà dám hù dọa? Yên tâm, sẽ không giết chúng mày, trở về nói cho Phạm Thanh Lợi, còn có cả kẻ đứng sau hắn nữa, nếu dám đụng đến tai họa thì phải có bản bĩnh gánh vác hậu quả, cút đi!”
Nhìn bảy tám người kia vừa ngã vừa chạy, Đổng Nguyên nói với người bên mình: “Thấy chưa? Đối phương cũng không phải kẻ ngu, xốc lại tinh thần đi, nếu Duy Khiêm xảy ra chuyện gì thì đời này của tôi và các cậu cũng là hoa rụng khỏi cành luôn đấy, còn sống cũng vô dụng, hiểu chưa?”
Những người khác nghe xong đều ưỡn ngực thẳng lưng tỏ vẻ đã hiểu, ai cũng không ngu, an toàn của Mạc Duy Khiêm liên lụy đến vinh hoa phú quý của mọi người, dù bản thân họ có thật sự xảy ra chuyện gì thì người nhà cũng cả đời không cần lo lắng.
Xe chạy đến dưới nhà La Duyệt Kỳ, Mạc Duy Khiêm kiên trì muốn đưa cô lên lầu.
“Duyệt Kỳ, hôm nay anh không ngờ em có thể vì anh mà không thèm để ý đến an nguy của bản thân, anh vô cùng cảm động.” Đứng dưới lầu, Mạc Duy Khiêm nhắc tới chuyện vừa rồi.
Mạc Duy Khiêm đành tạm gác lại chuyện này, cùng uống rượu với La Duyệt Kỳ.
Trời đã về khuya, vỏ chai trên bàn cũng nhiều hơn, cuối cùng La Duyệt Kỳ khóc nấc lên: “Mạc Duy Khiêm, em nói với anh, cho dù là lúc xảy ra chuyện của thầy Vu thì em cũng không có chán nản khổ sở như bây giờ, vì lúc đó em biết mình trong sạch, dù em có phải trả giá nhiều hơn cũng sẽ cố gắng vì bản thân và người nhà. Nhưng còn bây giờ thì sao? Đây là sự phản bội và nhục nhã thật sự, cho dù em cố gắng hơn cũng chẳng có ích gì, vì anh ta thật sự không trong sạch, em không có cách nào giải thích, cũng không có cách nào trả lời với ba mẹ em, tất cả mọi người đồng tình với em, thấy em đáng thương, thậm chí là chế giễu, em nên kiên trì thế nào em cũng không biết nữa. Người đàn ông em yêu năm năm cứ thế vinh danh trên đầu mặt báo! Vì sao anh ta lại đối xử với em như thế? Nếu không yêu thì cứ trực tiếp nói cho em biết, chẳng lẽ em sẽ mặt dày quấn quýt anh ta sao?”
Trong lòng Mạc Duy Khiêm cũng khó chịu, biết dù mình có khuyên thế nào cũng không có ích gì, chỉ có thể tiếp tục uống với La Duyệt Kỳ.
Lúc nhà hàng sắp đóng cửa, Mạc Duy Khiêm đỡ La Duyệt Kỳ ra khỏi đó.
“Em không muốn về nhà! Không về! Em không muốn để cha mẹ em nhìn thấy bộ dạng này của em!” La Duyệt Kỳ vừa khóc vừa quậy không chịu lên xe.
“Không về, nghe lời em, sẽ không về nhà, anh đưa em đến chỗ khác!”
Vô cùng vất vả mới dụ dỗ được La Duyệt Kỳ lên xe, Mạc Duy Khiêm lại ôm chặt cô vào trong ngực đề phòng cô lại tiếp tục đá, đánh. Hắn cũng không phải vì tiếc cái xe của mình, mà là sợ La Duyệt Kỳ tự làm bản thân bị thương!
Đến chỗ ở của mình, đầu tiên gọi cho cha mẹ La Duyệt Kỳ báo tin bình an, nói qua về tình trạng bất đắc dĩ bây giờ, sau đó lại giúp La Duyệt Kỳ rửa mặt.
“Không cần, em có thể tự đi, tửu lượng của anh còn không bằng em đâu, anh xem anh đứng còn không vững này, anh tự chăm sóc tốt bản thân đi.” La Duyệt Kỳ tự mình loạng choạng đi vào toilet.
Sau khi ra đã tẩy rửa nhẹ nhàng khoan khoái, ngồi trên sô pha nhìn tờ báo, nước mắt lại chảy ra.
“Mạc Duy Khiêm, em muốn nghỉ ngơi.”
Mạc Duy Khiêm đưa tay đỡ La Duyệt Kỳ đứng lên, đưa cô đến một gian phòng ngủ.
“Anh chờ một chút, nói chuyện với em đã. Anh nói cuối cùng thì Kim Đào có yêu thương em không? Em từng nói em sẽ cùng hắn trải qua bất cứ khó khăn gì, không ngờ nhanh như thế đã thành trò cười, trên thế giới này cuối cùng có chân tình không?” La Duyệt Kỳ lôi kéo tay Mạc Duy Khiêm khóc hỏi.
Mạc Duy Khiêm ngồi bên người La Duyệt Kỳ, nâng tay lau nước mắt trên mặt cô, dịu dàng dỗ: “Đương nhiên là có rồi, anh đã nói anh thích em, là thật tình với em. Kim Đào chắc chắn là có lí do bất đắc dĩ. Duyệt Kỳ, đừng vì một chút chuyện này mà đánh mất niềm tin, em là một cô gái vô cùng dũng cảm và ương ngạnh cơ mà, đúng không nào?”
Anh thật tốt, anh thật sự thật sự tốt lắm. Mạc Duy Khiêm, nếu anh là người yêu của em thì tốt biết bao, anh có thể bảo vệ em, không làm em đau lòng chút nào, đáng tiếc… Bây giờ em báo đáp cho anh, được không?”
La Duyệt Kỳ nói xong thì bắt đầu cởi quần áo của mình, Mạc Duy Khiêm nhanh chóng chặn lại: “Duyệt Kỳ, đừng như thế, bây giờ em đang say, đừng dỗi, nếu không chẳng phải em cũng giống Kim Đào sao?”
La Duyệt Kỳ ngẩn người, đẩy tay Mạc Duy Khiêm ra tiếp tục cởi đồ: “Em với hắn sao giống nhau được? Anh rất tốt với em, em nguyện ý báo đáp anh như vậy, lại nói anh cũng uống say, ngoan ngoãn nghe lời, ngày mai sẽ không nhớ gì hết, ngoan nha!”
Cảm giác được đôi môi mềm mại thơm ngát dán lên miệng mình, hai tay lại bị lôi kéo sờ lên da thịt bóng loáng, Mạc Duy Khiêm chỉ do dự một chút liền chấp nhận.
Chuyển bị động thành chỉ động, cắn xuống môi La Duyệt Kỳ, cởi bỏ áo sơ mi của mình, Mạc Duy Khiêm ôm chặt La Duyệt Kỳ vào ngực, rồi quay đầu dán môi bên tai cô nỉ non: “Duyệt Kỳ, cô bé ngốc này, tửu lượng của anh không phải là thứ em có thể so sánh được, em đã đi đến bước này thì không có đường lui nữa rồi, bất kể sau này em có hối hận hay không thì từ bây giờ chúng ta sẽ bị trói buộc vào nhau!”