Tình Biến
Chương 43 : Chương 43 (18+)
Ngày đăng: 15:36 30/04/20
Mạc Duy Khiêm không ngờ là La Duyệt Kỳ sẽ chủ động đến tìm mình, càng không ngờ là cô chẳng những đến đây mà còn mang vẻ mặt dịu êm như thế.
“Đến đây lúc nào, sao không gọi cho anh?”
La Duyệt Kỳ bước đến ôm cánh tay Mạc Duy Khiêm, kéo hắn ngồi xuống sô pha: “Em đến đây lâu rồi nhưng sợ anh không mang theo điện thoại nên không
có gọi, cũng không để anh Đổng gọi, anh đi đâu vậy?”
Mạc Duy Khiêm không hiểu được La Duyệt Kỳ đang có ý gì nên chỉ có thể cẩn
thận nói: “Lý Minh Hân gọi điện thoại cho anh, anh đến bệnh viện nói rõ
ràng với cô ta, từ nay về sau ngoại trừ công việc cần thiết thì anh sẽ
không gặp cô ta nữa, anh biết cô ta đã nói mấy lời không hay với em, em
đừng để ý nhé! Hôm nay em tới là có chuyện gì muốn nói với anh?”
La Duyệt Kỳ buông cánh tay Mạc Duy Khiêm ra, ngồi thằng người nói bằng
giọng điệu cực kỳ thành khẩn: “Em đến để giải thích với anh, hôm đó là
em không đúng, em quá nóng nảy nên mới nói nhiều lời làm tổn thương anh
như vậy, thật sự em hơi quá đáng. Anh đừng giận, tha thứ cho em có được
không? Thật ra ngày đó em cũng đang nói rõ ràng dứt khoát với Kim Đào,
để sau này anh ấy đừng nhắc lại chuyện quá khứ nữa, em và anh ấy đã
chẳng có cơ hội để quay lại nữa. Nhưng mà năm năm tình cảm không phải
nói quên là có thể quên, em cũng nhớ rất việc anh ấy từng tốt với em thế nào, cho nên mới ôm anh ấy khóc như vậy, anh đừng hiểu lầm.”
Mạc Duy Khiêm nghe lời giải thích của La Duyệt Kỳ thì ngây dại cả người,
chẳng biết là phải tìm bao lâu mới gặp được cô bé có lối suy nghĩ bất
thường thế này nữa, sau khi hắn gây chuyện như thế mà cô bé còn có thể
chủ động đến dỗ dành hắn?
“Mạc Duy Khiêm, sao anh không nói lời nào? Em thật sự không làm gì cả, chỉ
từ biệt anh ấy mà thôi, anh không chịu tha thứ cho em sao?”
Nhìn La Duyệt Kỳ chớp mắt nhìn mình cực kỳ đáng thương, lòng Mạc Duy Khiêm
chua xót, cô bé kia còn nhỏ như vậy mà có thể vì hắn làm tới mức này,
sao hắn có thể không tin cô bé được chứ?
Vươn hai tay ôm siết lấy La Duyệt Kỳ vào lồng ngực, giọng Mạc Duy Khiêm hơi
kích động: “Ngoan, đừng nói nữa, đều do anh không tốt! Là do anh quá đa
nghi, không liên quan gì đến em cả, em không làm sai gì hết!”
La Duyệt Kỳ cũng tựa vào ngực Mạc Duy Khiêm nhẹ giọng nói: “Mạc Duy Khiêm, em không buồn vì lời Lý Minh Hân nói, trong lòng em tất cả những người
khác đều không quan trọng, chỉ cần anh vui vẻ là em thỏa mãn rồi.”
“Em đây chẳng phải là muốn làm anh cảm động đến phát khóc sao? Cô nhóc xấu
xa, sau này không được tùy tiện nhận sai khiến bản thân uất ức nữa nghe
chưa hả?” Mạc Duy Khiêm bây giờ chẳng biết nên đối xử với La Duyệt Kỳ
thế nào mới tốt nữa, yêu thích, đau lòng cũng chưa đủ để biểu đạt tâm
trạng của hắn lúc này, hắn chỉ biết bản thân cần phải cho cô bé đang ở
trong lòng này tất cả những điều tốt đẹp nhất mà thôi!
La Duyệt Kỳ buồn cười nói: “Không cho em nhận sai, chẳng lẽ anh còn muốn
em phát giận khóc lóc om sòm sao? Anh đúng là kỳ quái mà!”
Mạc Duy Khiêm và La Duyệt Kỳ lại ý mặn tình nồng, Đổng Nguyên và những
người xung quanh lập tức có cảm giác như được giải phóng, đặc biệt là
sau khi Mạc Duy Khiêm ném cho mớ tiền thưởng thật lớn thì tất cả mọi
người đều cảm thấy chịu khổ một lần cũng đáng, ngay cả Phùng Thư Dân và
nhân viên tổ điều tra cũng cảm nhận được cái gì gọi là khổ tận cam lai,
mọi sự chú ý đều quay lại dồn hết vào vụ án.
Kim Đào sau khi bị La Duyệt Kỳ hoàn toàn từ chối thì cũng cảm thấy mất mát
cực lớn, biết không có khả năng cứu vãn nên đành nói với cha mẹ tình
hình thực tế, để sau này họ không cần lưu luyến chuyện này nữa, lại
khuyên họ nên phối hợp điều tra, nếu không sau này nhất định còn có
phiền phức khác nữa.
Sau khi Trần Thục Phương tỉnh táo suy nghĩ lại cũng thật sự suy nghĩ đề
nghị của con, lo lắng trong lòng cũng cảm thấy buông lỏng không ít.
Vì bận việc của cha mẹ nên Kim Đào chỉ có thể xin nghỉ dài hạn ở đội bóng, vị trí chủ lực chắc chắn khó mà giữ được nhưng hắn cũng chẳng quan tâm
lắm, nhưng hôm nay lại nhận được điện thoại của Loan Ninh, hẹn gặp hắn ở bên cạnh bệnh viện.
“Kim Đào, dạo này tôi cũng lắm việc quá, vốn nên đến đây sớm hơn mà không
thể rứt ra được, tiền này cậu đem về mua chút đồ bổ cho hai bác nhé, coi như chút tấm lòng của tôi.” Loan Ninh hào phóng rút ra mấy vạn đưa cho
Kim Đào.
“Không cần, tự tôi cũng có thể mua được,”
“Cậu đang trách tôi sao? Hazz, Kim Đào, cậu đó cái gì cũng tốt chỉ có tính
cách là quá cứng rắn, hôm nay tôi đến thật ra là muốn khuyên cậu về
chuyện khách sạn ở khu phố kinh doanh kia, những người đó đều là kẻ mà
chúng ta không thể đấu lại được đâu, tôi thấy cậu cũng đừng gây chuyện
nữa, chịu đựng một chút, tiền mất rồi thì lại kiếm!” Loan Ninh tận tình
khuyên nhủ.
Kim Đào cười lạnh: “Loan Ninh, tôi cứng đầu cũng rất ngốc, nhưng dù tôi có
ngốc hơn nữa thì sau chuyện này cũng có thể nhìn ra bộ mặt thật của anh! Thật ra từ lúc anh bắt đầu đồng ý liên hệ với Phạm Thanh Lợi giúp bạn
giá tôi tới giờ, anh luôn luôn không ngừng chỉnh tôi, mà tôi vẫn cứ dại
dột tin tưởng anh. Chuyện phố kinh doanh cải tạo lần này cũng làm tôi
thật sự tỉnh ngộ, anh tính toán đi tính toán lại, nhưng anh không ngờ
làm nhiều việc như thế mà vẫn chưa hoàn toàn chỉnh chết tôi đúng không?
Còn nữa, người đầu tiên ký tên với tổ cải tạo cũng là anh đúng không?
Anh đúng là nể mặt tôi mà!”
Sau khi bị vạch trần, Loan Ninh cũng không kinh hoảng, vẫn duy trì nụ cười: “Cuối cùng cậu cũng hiểu? Tôi cũng sốt ruột thay cậu, cứ nghĩ bao giờ
cậu mới hiểu ra tôi đây là người xấu chứ? Kim Đào, cậu cũng chẳng nghĩ
lại xem, cậu đoạt vị trí của tôi, còn nghĩ tôi có thể giúp cậu ư? Nếu đã vạch mặt nhau cũng tốt thôi, cậu đấy, vẫn nên thẳng thắn ký tên đi, nếu không sẽ còn nhiều cái hay ho đang chờ đấu, đừng tưởng cậu dâng bạn gái cho Mạc Duy Khiêm là có thể không cần sợ chúng tôi. Nói cho cậu biết,
không chỉ cậu mà ngay cả Mạc Duy Khiêm cũng không thoát đươc đâu, ở Danh Tính này, ai cũng đừng hòng chạy thoát khỏi bàn tay chúng tôi!”
Kim Đào nhìn Loan Ninh rời đi kiêu ngạo đến cực điểm. Biết bản thân đã
chẳng còn đường lui nữa, ngoại trừ giúp Mạc Duy Khiêm nhanh chóng bắt
đám người Loan Ninh Lại thì hắn chẳng còn cách nào nữa, nếu không Loan
Ninh cũng sẽ chẳng buông tha hắn đâu!