Tình Biến
Chương 65 :
Ngày đăng: 15:36 30/04/20
Sau khi hội nghị nghiên cứu và thảo luận kết thúc, Mạc Duy Khiêm lập tức cho người đưa La Duyệt Kỳ về nhà trước còn bản thân hắn thì ở lại tiếp tục thảo luận các vấn đề phía sau.
La Duyệt Kỳ về tới nhà, mất rất nhiều thời gian vẫn chưa thể khiến tâm trạng hồi phục lại. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy biểu hiện của Mạc Duy Khiêm ở những trường hợp như thế này, khí thế và năng lực đó đã nói lên rằng hắn không chỉ dựa vào tiền bạc gia thế mà đi lên được đến vị trí ngày hôm nay. Dĩ nhiên với thân phận như anh rể Mạc Duy Khiêm thì cũng tuyệt đối không cho phép một cậu ấm làm việc chung với mình được.
Đến tối Mạc Duy Khiêm mới trở về, La Duyệt Kỳ nhanh chóng chuẩn bị cơm chiều cho hắn.
“Em mau ngồi đi, không phỉa đã có người làm rồi sao? Em cũng ngồi ăn thêm chút đi.” Mạc Duy Khiêm không cho La Duyệt Kỳ làm việc, lôi kéo cô ngồi xuống cạnh mình, để bảo mẫu chuẩn bị hai bộ bát đũa.
La Duyệt Kỳ cũng hơi đói bụng, sau khi ngồi xuống cô liền nhìn Mạc Duy Khiêm cười.
“Vui vẻ vậy sao? Có phải đã bị biểu hiện hôm nay của ông xã em mê hoặc rồi không?” Mạc Duy Khiêm nhéo nhéo mặt La Duyệt Kỳ hỏi.
“Anh thoải mái đồng ý để em tham gia hội nghị nghiên cứu thảo luận này như thế, không phải là có ý định biểu hiện uy phong từ trước rồi đấy chứ?”
“Ôi chao, chút suy nghĩ ấy của anh mà cũng bị em nhìn thấu rồi, vợ anh đúng là càng ngày càng thông minh!”
La Duyệt Kỳ đẩy Mạc Duy Khiêm: “Ai là vợ anh? Đừng có nói lung tung gì mà vợ với chả ông xã, chúng ta còn chưa có quan hệ gì đâu.”
Mạc Duy Khiêm mừng rỡ ôm lấy La Duyệt Kỳ khẽ hỏi: “Vậy em nói xem quan hệ của chúng ta là gì nào? Cha của đứa bé, người đàn ông của em? Hay là quan hệ ngậm nuốt, em “ngậm nuốt” anh? Bé cưng, nhất định đời này chúng ta sẽ là vợ chồng, ngoài anh ra không ai có thể cưới được em đâu!”
“Nói chuyện đứng đắn chút được không? Lại nói, em cũng đâu phải quái vật, sao người khác không thể cưới em được chứ?” Mặt La Duyệt Kỳ đỏ hồng.
“Anh nói thật mà, có chỗ nào không đứng đắn đâu? Dĩ nhiên em không phải là quái vật rồi, ý của anh là muốn cưới em phải qua được cửa của anh! Phải cướp được em khỏi tay anh rồi mới nói đến bước tiếp theo!”
Lúc hai người đang nói giỡn, bảo mẫu đã bưng đồ ăn lên, La Duyệt Kỳ bảo Mạc Duy Khiêm nhanh chóng ăn, Mạc Duy Khiêm vừa ăn vừa gắp đồ ăn cho La Duyệt Kỳ.
La Duyệt Kỳ ăn mấy miếng rồi đột nhiên cười nói: Nhưng mà, hôm nay anh rất đẹp trai, rất có khí thế, em nhìn mà tim đập thình thịch nè.”
Mạc Duy Khiêm lập tức buông đũa, cơm cũng không ăn nữa: “Thật ư? Thật sự đập thình thịch ư?”
“Chị không cần nói, em hiểu mà. Em đã nghe Hàn Giang nói chị mang thai rồi, dĩ nhiên là không thể để chị vất vả được, thật ra em cũng hiểu mục đích chị muốn gặp em là gì, chẳng qua là vì Kim Đào thôi đúng không?” Cao Tử Ninh vẫn thẳng thắn như trước.
La Duyệt Kỳ gật đầu: “Phải, chúng ta cứ nói chuyện thẳng thắn đi, chị chỉ lo lắng cho Kim Đào thôi, mong em hãy tận tâm chăm sóc anh ấy, cổ vũ anh ấy. Nhờ em giúp anh ấy đứng dậy.”
“Em là một người công bằng, Mạc Duy Khiêm đã hứa hẹn với em rằng chỉ cần Kim Đào có thể đứng lên thì em sẽ được tự do, còn cho em thêm 50 vạn USD, cho nên chị không cần phải lo lắng việc em không tận tâm tận lực, về mọi thứ sau đó thì không ai đoán trước được.”
Cao Tử Ninh nói xong, thấy La Duyệt Kỳ ngẩn người thì cười: “Có thể nói, vì loại bỏ gánh nặng của chị, Mạc Duy Khiêm đã cố gắng hết sức rồi. Chị Duyệt Kỳ, dù em không hiểu rõ thân phận của Mạc Duy Khiêm nhưng cũng có thể nhìn cách làm việc của anh ấy mà đoán ra một chút. Anh ấy coi trọng chị và đứa nhỏ như thế cho thấy anh ấy có tình cảm rất sâu nặng. Em không phải người hồ đồ, lần này em và ba em có cơ hội đi Mĩ cũng là vì tình cảm anh ấy dành cho chị. Em thật sự hâm mộ chị, chị phải quý trọng đấy nhé.”
Tiễn Cao Tử Ninh đi xong, La Duyệt Kỳ không nhịn được mà gọi điện thoại cho Mạc Duy Khiêm.
“Mạc Duy Khiêm, cảm ơn mọi thứ anh đã làm cho em.”
“Em làm sao thế?” Mạc Duy Khiêm hỏi.
“Em đã gặp Cao Tử Ninh, cô ấy nói cho em biết điều kiện anh đã hứa cho với cô ấy.”
Mạc Duy Khiêm cười ở đầu dây bên kia: “Bé ngốc, thế mà cũng cảm động sao? Số lần em cảm ơn anh còn ít ư? Mọi thứ đều là việc nhỏ thôi, nếu em muốn báo đáp anh thì hãy đồng ý gả cho anh đi. Anh có điều kiện làm những việc đó, cứ coi như tích phúc cho con đi. Anh sẽ làm mọi người em quan tâm được sống tốt.”
La Duyệt Kỳ cảm động tới mức nói không ra lời, chỉ có thể vừa cầm di động vừa lau nước mắt.
“Đừng khóc mà, mọi chuyện anh làm đều để em được vui. Còn nữa, cuối tuần này Kim Đào sẽ đi Mĩ, anh nghĩ em có thể tiễn cậu ấy nhưng anh vẫn đề nghị em không nên đến bệnh viện trước, có chuyện gì thì đợi ra sân bay nói một thể, được không?”
Dĩ nhiên là La Duyệt Kỳ đồng ý: “Dĩ nhiên là được rồi, để em gửi tin nhắn báo cho anh ấy một câu.”
“Ừ, em gửi đi, đừng dùng di động quá lâu, tối anh sẽ về đúng giờ.”
Mạc Duy Khiêm nhanh chóng dặn dò La Duyệt Kỳ rồi cúp điện thoại, sau đó ngồi trên ghế nở nụ cười yên tâm.