Tình Biến
Chương 66 :
Ngày đăng: 15:36 30/04/20
Mấy ngày nay La Duyệt Kỳ ở nhà nghĩ đi nghĩ lại xem nên nói gì và dặn dò thế nào khi gặp Kim Đào ở sân bay, đôi khi cô tưởng tượng đến ngày chia tay rồi chảy nước mắt khiến Mạc Duy Khiêm lo tới mức chỉ muốn thời gian mau chóng qua đi, hận thứ bảy không đến ngay lập tức để kết thúc mọi chuyện cho xong.
Sau mấy ngày sống trong không khí trầm thấp, cuối cùng cũng đến cuối tuần, đêm trước ngày chia tay, La Duyệt Kỳ lăn lộn mãi không ngủ được.
“Có phải em khó chịu ở đâu không?” Mạc Duy Khiêm bật chiếc đèn ở đầu giường, quay sang hỏi La Duyệt Kỳ.
La Duyệt Kỳ lắc đầu: “Không khó chịu ở đâu cả, chỉ là trong đầu em lúc này đều là những kỷ niệm khi em và Kim Đào bên nhau, trong lòng cảm thấy không yên chút nào.”
Mạc Duy Khiêm nghe xong cắn chặt hai hàm răng như muốn nghiền nát chúng luôn: May mà ngày mai sẽ không gặp nhau đưa tiễn, nếu không chỉ bằng một cuộc biệt ly ở sân bay cô ấy còn nhớ lại bao nhiêu nữa chứ?
Tuy nghĩ thế nhưng lời ra khỏi miệng hắn lại vô cùng tốt đẹp: “Chuyện này cũng là bình thường thôi, dù sao ngày mai cậu ấy đi rồi, muốn gặp nhau một lần cũng khó. Hai người bên nhau lâu như thế, chắc chắn lòng em không được thoải mái rồi. Em cũng đừng làm khó bản thân, không ngủ được thì thôi không ngủ, anh nói chuyện với em, thức một đêm cũng không sao, ngày mai đến sân bay cũng đừng đè nén bản thân, muốn khóc thì cứ khóc ra, có anh ở đó cùng em.”
Sự thấu tình đạt lý của Mạc Duy Khiêm lại làm La Duyệt Kỳ cảm động, cô cúi đầu hôn môi Mạc Duy Khiêm: “Anh đối xử với em tốt quá, mỗi khi em cảm thấy mình đã hiểu rõ anh thì anh lại có thể làm em kinh ngạc hơn nữa. Mạc Duy Khiêm, cứ thế này thì hình ảnh của anh trong lòng em sẽ chỉ có anh mất.”
“Anh đâu có tốt như em nói chứ, chẳng qua là anh quan tâm em thôi, không có ai khác khen anh như em đâu, có phải em ăn vụng đường không mà miệng ngọt quá vậy hả?”
La Duyệt Kỳ cười ra tiếng: “Anh lại chê cười em.”
Mạc Duy Khiêm đè gáy La Duyệt Kỳ, không cho cô rời đi, càng không ngừng hôn môi cô: “Anh cảm thấy rất ngọt, ngọt như đường vậy.”
Hai người hôn đến hôn đi nửa ngày khiến thân thể cũng có phản ứng, Mạc Duy Khiêm vô cùng tiếc nuối: “Không thể đùa thêm nữa, hazz, ngoan nào, dù sao cũng phải cố nhịn hết ba tháng đầu.”
La Duyệt Kỳ bĩu môi: “Anh biết tình trạng hiện tại của em mà còn như thế, anh có thấy phiền hay không hả?”
Mạc Duy Khiêm buồn cười, bàn tay mò vào trong quần lót của La Duyệt Kỳ sờ soạng mấy cái, cảm thấy hơi ướt át liền ngồi dậy, sau đó đỡ La Duyệt Kỳ nằm xuống, bản thân hắn lại cúi đầu cởi quần lót của cô ra.
“Anh làm gì thế, không phải đã nói là không được rồi sao?” La Duyệt Kỳ sợ Mạc Duy Khiêm làm thật, mau chóng ngăn cản.
“Vợ anh khó chịu mà, anh phải phục vụ chứ, đừng lo, anh có chừng mực.” Mạc Duy Khiêm không cho La Duyệt Kỳ ngồi dậy, đồng thời bản thân hắn quỳ ngồi giữa đôi chân trơn bóng của La Duyệt Kỳ.
Lúc này La Duyệt Kỳ đã ý thức được việc Mạc Duy Khiêm định làm, mặt đỏ tim run khẽ kêu lên: “Anh đừng có xằng bậy nữa.”
“Em nói, sao hai người đột nhiên chạy tới đây dọa sợ Duyệt Kỳ vậy hả? Duyệt Kỳ, đừng căng thẳng, đây là chị gái anh, đây là cháu ngoại anh năm nay học lớp 6 tiểu học.”
(Bên Trung cấp 1 có 6 lớp, sơ trung 3 lớp 7,8,9; cao trung 3 lớp 10,11,12)
“Cậu nói lung tung, sau khi nghỉ hè con đã học sơ trung rồi. Mợ, mợ thấy đó, cậu chẳng quan tâm con chút nào hết!”
Văn Tiêu Tiêu trêu đùa khuấy động không khí như vậy khiến La Duyệt Kỳ bớt căng thẳng hơn nhưng vẫn câu nệ bắt tay chào hỏi Mạc Duy Hoa vô cùng cẩn thận.
“Không cần khách khí như thế, sau này đều là người một nhà rồi. Chúng ta rời sân bay trước đi, cứ ở đây mãi sẽ ảnh hưởng tới nhiều người khác, chị nghe nói mấy con đường quanh đây còn bị chặn, thật là không tốt. Vĩnh Lâm, anh đi bảo lại với họ là lập tức khôi phục trật tự giao thông đi, không nên làm mấy loại chuyện như vậy chút nào.”
Người tên Vĩnh Lâm kia trả lời một câu rồi nhanh chóng cùng một người nữa rời đi để xử lý chuyện này.
La Duyệt Kỳ bị một đám người vây quanh trở ra xe, rời khỏi sân bay.
Ngồi trong xe, La Duyệt Kỳ cũng không biết nói gì, chỉ có thể nghe Mạc Duy Khiêm nói chuyện với chị gái hắn.
“Mợ, mợ có hứng thú với những chòm sao không?” Văn Tiêu Tiêu sán lại gần hỏi La Duyệt Kỳ.
Thấy La Duyệt Kỳ lắc đầu liền nói: “Vậy cũng không sao, con có thể dạy mợ, cũng có thể giúp mợ phân tích những chuyện mợ không hiểu, có được không?”
La Duyệt Kỳ mỉm cười gật đầu: “Được, từ lâu mợ đã nghe qua sự thần bí của các chòm sao, còn có cả chương trình truyền hình chuyên nghiên cứu về vấn đề này nữa.”
Văn Tiêu Tiêu cảm thấy mình đã gặp đúng tri kỷ rồi, lập tức bắt đầu giảng giải cho La Duyệt kỳ.
Một đứa nhỏ mà có thể nói liên tục không ngừng như vậy đúng là hiếm có, chắc đây là sự khác biệt giữa những đứa nhỏ của gia đình lãnh đạo cấp cao và gia đình bình thường nhỉ? La Duyệt Kỳ vô cùng bội phục tài ăn nói của Văn Tiêu Tiêu, hơn nữa cũng bị cuốn hút vào đề tài này, không ngừng chăm chú lắng nghe.
Khi đoàn xe đi tới một ngã rẽ, có một chiếc xe cứu thương đi ngược hướng chạy qua, lòng La Duyệt Kỳ thịch một tiếng: Kim Đào! Sao cô lại quên mất Kim Đào chứ, bảo sao trong lòng cứ không yên, cảm giác như đã quên mất chuyện gì!
“Duyệt Kỳ, sao sắc mặt em lại trắng bệch ra vậy? Có phải Tiêu Tiêu làm em thấy phiền quá không?” Tuy giọng điệu Mạc Duy Khiêm rất hài hước nhưng hắn thật sự quan tâm tới tình trạng của La Duyệt Kỳ.
La Duyệt Kỳ nhìn Mạc Duy Khiêm, lòng cô bỗng nảy ra một suy đoán không tốt: Hôm nay Mạc Duy Hoa tới thành phố Danh Tĩnh, thời gian lại trùng hợp khiến cô bỏ lỡ cơ hội tạm biệt Kim Đào. Không phải tất cả chuyện này đều do Mạc Duy Khiêm cố ý sắp xếp đấy chứ?