Tình Biến

Chương 68 :

Ngày đăng: 15:36 30/04/20


La Duyệt Kỳ bị biểu hiện vô cùng đau xót của Mạc Duy Hoa đả động, không nhịn được mà nói toàn bộ suy nghĩ trong lòng ra: “Em có thể hiểu sự khó xử của chị nhưng mà em cũng sợ hãi lắm. Hai nhà chúng ta chênh lệch quá lớn, Duy Khiêm lại là người vĩ đại như vậy, em không biết vì sao anh ấy lại thích em nữa, em thật sự không tin tưởng được cuộc sống sau khi kết hôn. Đã thành vợ chồng, hàng ngày sẽ sinh hoạt cùng nhau, sẽ có rất nhiều mâu thuẫn trong công việc và cuộc sống. Người phụ nữ hoàn hảo như chị còn vất vả như thế huống chi là kẻ không hiểu gì như em, khi đó em phải đối mặt với tình huống phức tạp thế nào đây?”



Mạc Duy Hoa nghe người khác a dua nịnh hót đã nhàm tai, nhưng lúc này La Duyệt Kỳ đang biểu hiện sự lo lắng về cuộc sống hôn nhân trong tương lai nên từ hoàn mĩ kia nghe càng thêm chân thành hơn. Lời nói vô tâm của La Duyệt Kỳ khiến Mạc Duy Hoa vui mừng muốn chết, xem ra hình tượng của chị trong lòng La Duyệt Kỳ thật sự hoàn mĩ! Càng nhìn càng thấy em dâu tương lai này thuận mắt, nếu sau này chị quan hệ tốt với La Duyệt Kỳ thì còn sợ gì thằng ranh hỗn láo Duy Khiêm kia phát giận với chị nữa chứ?



Nghĩ thế, Mạc Duy Hoa chỉ ước không thể tổ chức hôn lễ thật nhanh thôi! Chị ngồi xuống bên người La Duyệt Kỳ, nắm lấy tay cô vỗ về: “Em đó, lo lắng mấy chuyện dư thừa đó làm gì chứ, đâu phải em không biết Duy Khiêm thích em thế nào chứ. Em không giống chị, lúc trước là do chị chủ động theo đuổi ba Tiêu Tiêu, người ta đâu có coi trọng chị đâu, riêng điều này đã khác hắn với trường hợp của em rồi. Lại nói em nhỏ hơn Duy Khiêm rất nhiều, dù sao nó cũng phải thương yêu đau lòng vì em, về phần công việc và cuộc sống của nó thì em chứ chậm rãi làm quen là được. Duy Khiêm rất bao che người nhà, sẽ không làm em khó xử đâu, bằng năng lưc của nó thì cũng không cần phu nhân phải đi xã giao gì cả, em yên tâm đi! Nếu thật sự không được thì còn chị đây mà, em có khó khăn gì chị sẽ giúp em là được rồi đúng không?”



La Duyệt Kỳ không ngờ Mạc Duy Hoa lại tích cực vun vào cho hôn sự của cô và Mạc Duy Khiêm đến vậy, phu nhân quan lớn xuất thanh danh gia như chị ấy lại thấu tình đạt lý đến thế khiến cô không còn lý do gì mà phản đối nữa, nhưng cô còn chưa chuẩn bị xong tâm lý, thật sự không có cách nào tổ chức hôn lễ vội vàng thế được.



Mạc Duy Hoa cũng không ép, chỉ cười nói: “Em đừng gấp, chị còn ở đây một thời gian nữa, em cứ suy nghĩ chuẩn bị tốt rồi lại tính. Thấy Duy Khiêm bảo hôm qua em ngủ không ngon hả, mau về phòng ngủ bù một lát đi.”



La Duyệt Kỳ gật gật đầu đầy biết ơn, nói cảm ơn xong liền về phòng.



Lúc này Mạc Duy Khiêm cùng cháu gái Tiêu Tiêu bước ra khỏi thư phòng, thấy chỉ có mình Mạc Duy Hoa ở phòng khách thì lập tức hỏi: “Sao rồi chị?”



“Duyệt Kỳ lo lắng nhiều quá nên gánh nặng cũng nhiều, chị đã cố gắng khuyên cô ấy thả lòng, chờ một thời gian xem sao.”



Mạc Duy Khiêm vừa nghe thế liền nhíu mày: “Em cứ tưởng chị đã xử lý xong chuyện này rồi chứ. Chị, đây là chuyện lớn cả đời em đấy, chị không dùng hết sức thì sao mà được chứ?”



Mạc Duy Hoa tức giận nói: “Chị dám không dùng hết sức sao, Duyệt Kỳ lo lắng cũng là bình thường thôi, cô ấy không tin tưởng cuộc sống sau hôn nhân, không tin tưởng em. Giờ cô ấy đã mang thai rồi mà vẫn không chịu đồng ý cưới, chuyện này phải hỏi em đấy! Em đừng có mà ở đây sưng mặt lên với chị, nếu đến thứ năm tuần sau mà cô ấy vẫn chưa đồng ý thì chị sẽ bảo anh rể em tới đây làm công tác tư tưởng cho cô ấy, thế là được chứ gì?”



“Chị thích kêu ai tới thi tùy, em chỉ cần kết quả, không quan tâm quá trình, cuối tuần sau cha mẹ sẽ trở lại, tự chị xem mà làm!”



Mạc Duy Hoa nghe lời nói không phân biệt phải trái của Mạc Duy Khiêm thì tức lộn ruột: “Em có biết nói lý không hả? Em kết hôn hay chị kết hôn mà em ép chị như thế?”



Mạc Duy Khiêm định nói gì đó thì đã thấy La Duyệt Kỳ đứng ở cửa phòng ngủ, liếc mắt nhìn mình như thế liền xoay người về phòng mất. Vì thế cũng không thèm tranh cãi với Mạc Duy Hoa nữa mà vội vã đuổi theo.



Mạc Duy Hoa thở phì phì ngồi xuống sô pha, Văn Tiêu Tiêu nhỏ giọng hỏi: “Mẹ, vừa rồi ba ba điện thoại tới hỏi khi nào chúng ta trở về để ba còn sắp xếp lịch trình.”


Mạc Duy Khiêm lại vui tươi hớn hở, âm thầm giơ ngón tay cái với chị mình, Mạc Duy Hoa khẽ cười không nói: Mang thai 7 tháng mới cấm đi máy bay, thời gian này chỉ cần không ngồi ở hàng ghế thường là sẽ không sao, chẳng qua chị chỉ thuận miệng nói thế thôi, ai dè La Duyệt Kỳ lại tin tưởng thế chứ.



Gần trưa, đoàn người xuống máy bay, lên chiếc xe đặc biệt đã chờ lâu, đi về nhà họ Mạc.



Sau khi chiếc xe đi vào cửa lớn, La Duyệt Kỳ nhìn mọi thứ trước mắt mà sợ hãi than thở, chỉnh thể tòa nhà theo phong cách Châu Âu, trong sân có đài phun nước, tượng điêu khắc… khiến người ta cảm thấy như đến một nước khác vậy, thật sự rất đẹp, rất lãng mạn.



Mạc Duy Khiêm đỡ La Duyệt Kỳ xuống xe, sau đó nắm tay cô đi vào nhà chính.



Mạc Duy Hoa cười nói: “Chị đi gặp ba mẹ, ngày hôm qua họ vừa mới về, để chị mời họ xuống, nhất định phải làm ba mẹ kinh ngạc vui sướng mới được!”



Mạc Duy Khiêm xua xua tay để Mạc Duy Hoa đi nhanh, bản thân hắn ở lại cùng La Duyệt Kỳ, còn dặn dò người làm chuẩn bị đồ ăn, hắn sợ La Duyệt Kỳ đói bụng.



Mạc Duy Hoa đi vào phòng cha mẹ, thấy cha mẹ cô đang ngồi trên ghế vui vẻ trò chuyện với người khác.



“Ba, mẹ, hai người đã về rồi?”



Kỳ Ngọc Châu nhìn thấy con gái thì vui vẻ nói: “Sao con tới đây nhanh vậy? Văn Thụy có đi cùng con không?”



“Mẹ, Văn Thụy bận lắm, chắc qua hai ngày nữa mới tới đây được, ba mẹ vừa đi là đi liền nửa năm chẳng muốn về nhà luôn. Con nói cho ba mẹ biết nha, hôm nay Duy Khiêm cũng về cùng con đấy.”



“Thật sao? Nó đang ở đâu vậy, chuyện này đúng là quá trùng hợp, mẹ đang muốn bảo nó sắp xếp thời gian về nhà một chuyến, không ngờ lại trùng hợp đến vậy. Phái Thanh, mau tới chào chị Duy Hoa đi cháu.”



Lúc này Mạc Duy Hoa mới chú ý người đang nói chuyện phiếm với cha mẹ mình là một cô gái vô cùng xinh đẹp, thanh tú. Nhưng mà chị không quen biết người này.



“Đây là Ngô Phái Thanh, là hàng xóm với cha mẹ ở nước ngoài, cô ấy học về đàn dương cầm, thường xuyên tham gia biểu diễn, còn đoạt không ít giải thưởng nữa. Chắc con biết cha cô ấy đấy, chính là phó cục trưởng Ngô Nghiên, nửa năm qua Phái Thanh thường xuyên ở cùng cha mẹ, thật ra con bé đã học xong, có thể về nước lâu rồi nhưng vì cha mẹ mà đã bỏ qua mấy lần đại nhạc hội trong nước rồi, con nói đứa bé này sao lại ngoan thế chứ?”



Ngô Nghiên? Mạc Duy Hoa nghĩ một lát, không có ấn tượng gì, chỉ cục trưởng đã nhiều lắm rồi chứ nói gì là phó cục trưởng, thôi đợi lúc khác tìm hiểu sau, nhưng mẹ chị sao lại giới thiệu như thế, lại cả lời nói lúc trước nữa, không phải định giới thiệu cô gái này cho Duy Khiêm đấy chứ?