Tình Biến

Chương 69 :

Ngày đăng: 15:36 30/04/20


Từ lúc Mạc Duy Hoa bước vào, Ngô Phái Thanh vẫn luôn đứng bên cạnh mỉm cười, đến tận khi Kỳ Ngọc Chân giới thiệu đến mình mới tiến lên hai bước hào phóng chào đón: “Em chào chị Duy Hoa.”



“Xin chàm, Ngô tiểu thư học đàn dương cầm, bảo sao lại có khí chất thế chứ, cô về nước để tham gia biểu diễn sao?” Mạc Duy Hoa cũng bày dáng vẻ của phu nhân lãnh đạo ra.



“Em đâu có tốt như chị nói chứ, đúng là em muốn tham gia mấy buổi biểu diễn nhưng sau đó không tính ra nước ngoài nữa, em muốn ở lại phát triển trong nước, dù có đi tới đâu vẫn thấy không tốt bằng tổ quốc của mình.”



Mạc Duy Hoa cười nói: “Xem ra Ngô tiểu thư đúng là một tài nữ, nếu biểu diễn âm nhạc tổ chức ở nơi này, có cơ hội tôi sẽ tới xem ủng hộ, người có thể diễn tấu đoạt giải thưởng ở nước ngoài nhất định là một nghệ sĩ kiệt xuất, đáng tiếc tôi chỉ là người thô tục, kém hiểu biết thôi.”



“Chị Duy Hoa đừng nói vậy mà, thành tích bé nhỏ ấy của em có đáng gì đâu, chẳng qua lúc ở nước ngoài thật sự muốn tranh đua để không làm mất mặt tổ quốc, phương diện học tập cũng cố gắng hơn những người khác một chút thôi. Lí tưởng của em không chỉ có thế nhưng giờ chưa nên nói ra kẻo mọi người lại cười em.” Ngô Phái Thanh ứng đối thỏa đáng không kiêu ngạo không xu nịnh, vừa biểu hiện sự khiêm tốn của mình vừa tự tâng bốc bản thân.



“Đừng khách sáo nữa, đúng lúc Duy Khiêm cũng trở lại, lát nữa sẽ giới thiệu hai đứa với nhau. Lão Mạc, ông nói xem lần này sao lại trùng hợp thế chứ, đúng là duyên phận mà.” Kỳ Ngọc Châu nói xong liền cười, Mạc Nhữ Đức - cha Mạc Duy Khiêm cũng gật đầu theo.



Ngô Phái Thanh đúng là rất xuất sắc, đáng tiếc cũng chỉ là người đàn bà quá giỏi dùng tâm kế mà thôi, nếu đã là con gái của Ngô phó cục trưởng nào đó thì sao có thể không biết cha mẹ cô là ai được? Lúc quen biết thì có thể nói là trùng hợp nhưng mà mục đích của việc ân cần làm bạn suốt đến khi về nước thì không cần nói cũng hiểu rồi. Mạc Duy Hoa không phải ghét Ngô Phái Thanh này, chỉ là chị không có ấn tượng tốt mà thôi, chỉ cần cô ta không ảnh hưởng đến sự hòa thuận trong gia đình chị là tốt rồi.



Nhưng ba mẹ cũng thật không phải, quá liều lĩnh, chưa nói tiếng nào đã đưa người về rồi. Xem ra lát nữa sẽ có trò hay để nhìn rồi.



“Đúng rồi, sao Duy Khiêm không lên với con? Còn cả Tiêu Tiêu nữa, con bé đâu rồi?” Kỳ Ngọc Châu hỏi.



“Mẹ, Duy Khiêm dẫn theo bạn về, đang chờ mọi người ở dưới lầu đấy, Tiêu Tiêu cũng ngồi ở dưới đó.”



Kỳ Ngọc Châu khựng lại một chút, sau đó nói: “Nếu có bạn tới đây thì mẹ phải thay đồ xuống gặp khách chứ. Phái Thanh, cháu về phòng chờ một lát nhé, bác thay đồ xong sẽ cho người gọi cháu rồi chúng ta cùng xuống.”



Ngô Phái Thanh ngoan ngoãn đồng ý, cũng cười nói: “Nếu trong nhà có khác thì cháu cũng nên sửa soạn một chút, bác gái, cháu đi thay bộ đồ khác vậy.”



Kỳ Ngọc Châu chỉ nói được, đợi Ngô Phái Thanh ra ngoài rồi mới vội vàng hỏi con gái: “Sao lại thế này, Duy Khiêm đưa ai về thế?”



Phản ứng rất nhanh, Mạc Duy Hoa không thể không bội phục trí thông minh của mẹ mình được.



“Mẹ, ba mẹ quá liều lĩnh rồi, một cô gái quen biết nửa vời như thế cũng đưa về nhà, còn muốn giới thiệu cho Duy Khiêm nữa chứ.”



“Sao lại nói là liều lĩnh chứ, Duy Khiêm đã bao nhiêu tuổi rồi, con là chị con không thấy lo nhưng ba mẹ lo! Hơn nữa Phái Thanh đã ở chung với ba mẹ mấy tháng rồi, dáng vẻ, nhân phẩm gia thế đều tốt, Duy Khiêm còn cái gì mà soi mói nữa? Con nói mau đi, cuối cùng thì nó đưa ai về hả?” Kỳ Ngọc Châu hiểu rất rõ, nếu không phải là người vô cùng quan trọng thì con bà sẽ không đưa về nhà gặp cha mẹ đâu.



“Còn có thể là ai nữa chứ, con dâu tương lai của mẹ, mợ của Tiêu Tiêu đấy. Mẹ còn trách con không lo nữa, đâu phải mẹ không biết con và Thụy Văn giới thiệu cho nó bao nhiêu đối tượng chứ? Kết quả thế nào, nó chẳng thèm quan tâm mà tự giải quyết luôn!”
Mạc Duy Hoa cũng hốt hoảng, vội chạy đến đỡ La Duyệt Kỳ: “Duyệt Kỳ, em không thoải mái ở đâu vậy? Chị lập tức gọi bác sĩ đến khám cho em.”



La Duyệt Kỳ nhanh chóng nhập vai, khẽ lắc đầu, giọng hơi suy yếu nói: “Không sao, vừa rồi chỉ hơi đau, bây giờ đã ổn rồi, nhưng em ngửi mùi cháo lạnh kia cảm thấy hơi ghê cổ.”



“Hazz, nhất định là do ngồi máy bay rồi lại ngồi xe quá lâu, về nhà cũng không nghỉ ngơi cho tốt nên mệt rồi, dì Trương, dì mau chóng chuẩn phị phòng để Duyệt Kỳ nghỉ ngơi, sau đó lại nấu thêm chút cháo, đừng nấu thịt, nấu loại khác có dinh dưỡng ấy, mau đi đi!” Mạc Duy Hoa liên tục phân công nhiệm vụ cho bảo mẫu, sau đó lại nhìn La Duyệt Kỳ.



Trái tim Mạc Duy Khiêm sắp vọt lên tới tận cổ họng rồi, thấy La Duyệt Kỳ thật sự không sao mới lạnh lùng nghiêm mặt nói với cha mẹ: “Ba mẹ, Duyệt Kỳ đang mang thai, ba mẹ không thể quan tâm tới cảm nhận của cô ấy một chút hay sao? Duyệt Kỳ là người mà con đã chọn, là vợ của con, không cần người khác phải can thiệp nhiều!”



Mạc Nhữ Đức và Kỳ Ngọc Châu luống cuống nhìn chằm chằm vào bụng La Duyệt Kỳ, lại nghe con mình nói mới tin tưởng bản thân không nghe nhầm, Mạc gia thật sự có hậu rồi!



“Duy Khiêm à, là do mẹ không biết chuyện Duyệt Kỳ mang thai mà, là do mẹ nói hơi quá. Mau đỡ con bé lên nghỉ đi, để mẹ đi dặn người chuẩn bị thật tốt, nhất định phải chăm sóc thân thể thật khỏe mạnh mới được, sao biết con bé mang thai mà còn để nó đi máy bay cơ chứ.”



Đợi đến khi La Duyệt Kỳ hồi phục tinh thần, Mạc Nhữ Đức mà mừng rỡ cười toe toét nói: “Duyệt Kỳ, con đừng trách hai kẻ già hồ đồ này nhé, con người già đi sẽ suy nghĩ kém, con đừng để ý nhé.”



La Duyệt Kỳ nở nụ cười: “Bác trai bác gái, hai người đừng nói vậy, cháu mới là người có lỗi, cháu chỉ là kẻ dưới mà vừa đến đã khiến sóng gió nổi lên như thế, là cháu không tốt, khiến hai bác buồn bực.”



“Hazz, đừng nói thế, mấy câu dư thừa như xin lỗi đó con đừng nói nữa, là do hai kẻ già chúng ta cứ dong dài mãi thôi. Đứa bé này, đúng là thành thật quá mà, ấm ức như thế cũng không giải thích cãi lại, cứ để hai kẻ già chúng ta nói linh tinh nhiều như vậy.” Bây giờ Kỳ Ngọc Châu cảm thấy thật sự có lỗi với La Duyệt Kỳ, con bé còn nhỏ tuổi mà đã mang thai, mang thai rồi cũng không thấy huênh hoang, đúng là khiến bà cảm thấy tội lỗi quá.



“Hai bác là trưởng bối, nuôi con lớn như vậy, chẳng lẽ ngay cả quyền nói mấy câu cũng không được sao? Cháu biết cha mẹ nuôi con phải vất vả thế nào nên dù có bị mắng thêm vài câu cũng không sao, chỉ cần hai bác đừng quá giận khiến thân thể tổn thương là được rồi.” La Duyệt Kỳ tốt tình, còn khuyên lại hai vị trưởng bối.



Đứa bé này thật quá hiểu chuyện mà! Kỳ Ngọc Châu thật sự đau lòng cho La Duyệt Kỳ, đợi đến khi chuẩn bị xong bà và bạn già sẽ La Duyệt Kỳ lên lầu, phải tận mắt thấy con bé nghỉ ngơi tốt mới được.



Chỉ một lát mà trong phòng khách to lớn còn mỗi mình Ngô Phái Thanh.



Ngô Phái Thanh buồn bực nhìn đoàn người đi lên lầu, cô ta không cam lòng, rõ ràng cô ta đã nắm chắc phần thắng trong tay thế mà La Duyệt Kỳ lại mang thai, khiến toàn bộ kế hoạch của cô ta tan thành mây khói. Theo thái độ hoàn toàn thay đổi của hai vị trưởng bối kia thì cô ta đã biết người ta thay lòng rồi, chẳng lẽ cứ thế cho qua? Nửa năm cố gắng của cô ta cứ uổng phí như thế?



Không được! Kết hôn rồi còn có thể ly hôn cơ mà, có thai thì sao chứ, cô ta cũng có thể mang thai! Mạc Duy Khiêm chọn ai còn chưa biết đâu, chỉ cần Mạc Duy Khiêm thích cô ta, đứa con của La Duyệt Kỳ có thể để lại nhà họ Mạc, ai dám nói gì chứ, cô ta cũng chẳng ngại làm mẹ kế! Mạc Duy Khiêm là mục tiêu cô ta xác định, người đàn ông có gia thế và bộ dạnh tốt như hắn có đốt đèn mỏi mắt tìm cũng khó gặp! La Duyệt Kỳ kia căn bản không có khả năng giữ chặt được hắn!



Trải qua giây phút mất mát ngắn ngủi, Ngô Phái Thanh nhanh chóng dấy lên hy vọng, vì thế ngẩng đầu nhìn chằm chằm La Duyệt Kỳ đang được mọi người vây quanh. La Duyệt Kỳ như có cảm ứng, cũng nhìn về phía cô ta, Ngô Phái Thanh lập tức cười khiêu khích, vốn nghĩ cho La Duyệt Kỳ một hạ mã uy, không ngờ đối phương lại đáp trả cô ta một cái cười lạnh, nhìn nụ cười kia, rõ ràng đã biết ý đồ của cô ta rồi!



Ngô Phái Thanh lập tức nheo mắt, lòng hơi nghi ngờ: Chẳng lẽ vừa rồi đều là con đàn bà này giở thủ đoạn, diễn trò? (Mọi người đừng trách cách dùng từ của ta, đọc những chương sau sẽ biết bản chất thật của Ngô Phái Thanh.)