Tình Biến
Chương 71 :
Ngày đăng: 15:36 30/04/20
Vì một câu nói của Kỳ Ngọc Châu, mọi chuyện chuẩn bị cho bữa tiệc cảm ơn đều được chuyển sang cho Mạc Duy Hoa làm, khiến La Duyệt Kỳ cũng có thể quang minh chính đại theo học.
“Em cũng đừng nóng vội quá, giờ chị có dạy hết mọi thứ cho em em cũng không nhớ hết được, phải vừa làm vừa học mới có thể hiểu rõ ràng, anh em bạn bè nhà ta không ít, lần này không nhớ hết được thì còn những lần sau, dần dần sẽ quen thôi.” Mạc Duy Hoa ngồi trong phòng khách giảng giải mấy lễ nghi cơ bản với La Duyệt Kỳ.
La Duyệt Kỳ cảm giác đầu mình to ra không ít, việc này còn khó hơn cả thi đại học nữa.
Dĩ nhiên là Mạc Duy Hoa nhận ra sự khó xử La Duyệt Kỳ, chị vỗ vỗ vai cô nói: “Đừng choáng váng, thật ra đây cũng không phải chuyện lớn, chỉ cần em không quan hệ linh tinh là được. Duyệt Kỳ, nếu em đã quyết định ở bên cạnh Duy Khiêm thì sẽ phải đón nhận mọi thứ của nó. Chuyện Ngô Phái Thanh em cũng hiểu đúng không, tuy rằng Duy Khiêm thích em yêu em nhưng em vẫn phải tỉnh táo, bị động đón nhận mọi thức không phải là đạo lý xử thế đâu, có thể tránh được một lần nhưng sao đảm bảo sẽ không có lần thứ hai được, trong quan hệ vợ chồng cũng cần phải có đầu óc nữa.”
“Chị yên tâm đi, em hiểu những điều chị nói mà, em cũng không phải loại người ngang ngạnh bướng bỉnh, như chị đã nói, nếu em đã lựa chọn thì chắc chắn em sẽ cố gắng kinh doanh, vừa khiến bản thân không hối hận, cũng không oán trách người khác. Thật ra em cảm thấy rất may mắn vì có chị chỉ dẫn cho, chị cũng đừng quên Tiêu Tiêu cũng là lợi thế cực lớn của em đấy.
Mạc Duy Hoa lập tức bật cười: “Còn không phải sao, ngày đó chị và Duy Khiêm thấy hai mợ cháu nhà em nằm trên giường ngáy ầm ĩ thì đều vui muốn chết, chị có thể nhận ra Duy Khiêm đối xử với em không phải tốt bình thường đâu, em có thể hòa hợp với Tiêu Tiêu như thế nó cũng rất mừng, chị không ngờ Tiêu Tiêu sẽ thích em đến thế, đúng là không thể tốt hơn được mà.”
Thấy La Duyệt Kỳ nhanh chóng hiểu rõ, Mạc Duy Hoa cũng yên tâm. Chỉ cần không phải người không thông hiểu đạo lý đối nhân xử thế thì không sợ không dạy được, rồi chị lại nghĩ chị lo lắng hơi thừa rồi, người được em trai chị coi trọng sao có thể là người tầm thường được chứ?
“Em đó, đừng có xưng hô khách sáo với chị nữa, cứ gọi chị là chị hai như Duy Khiêm đi.”* Mạc Duy Hoa đã vô cùng ưng ý cô em dâu La Duyệt Kỳ này rồi, thấu hiểu lí lẽ, lại không kén chọn kiêu ngạo, còn hợp với con gái chị, đúng là hiếm có. (Editor: Trong bản gốc La Duyệt Kỳ vẫn gọi Mạc Duy Hoa và cha mẹ Mạc Duy Khiêm là ngài - kiểu gọi kính trọng nhưng vì ta đã chuyển hết sang là bác, là chị… cho đỡ ngang nên… mọi người thông cảm, cứ hiểu vậy đi nha :3 )
La Duyệt Kỳ hơi kích động gật đầu.
Mạc Duy Hoa cũng vui vẻ: “Phải rồi, sao Duy Khiêm mua vòng cổ cho em mà em không đeo vậy?”
“Nó quá quý giá, em không dám dùng, em không nghĩ anh ấy lại dùng nhiều tiền như thế để mua một vật nho nhỏ, cả đời em cũng không kiếm nổi số tiền đó ấy chứ.” La Duyệt Kỳ thật thà nói.
“Em đúng là không có tâm nhãn như mẹ chị nói mà. Chị nghe Duy Khiêm nói em thích trang sức châu báu, chị không dám kiêu ngạo coi thường nhưng gia đình chị kinh doanh thứ này mà, có thể bạc đãi em, không thỏa mãn chút sở thích đó của em được hay sao? Em cứ dùng đi, ra vào đã có vệ sĩ rồi không sợ đâu, hơn nữa dùng nó cũng thể hiện được thân phận, đồ em dùng trên người cũng là biểu hiện coi trọng em của Duy Khiêm, có thể khiến một số kẻ tiểu nhân kinh sợ, không cho họ cơ hội coi thường em. Chị cũng đã đặt mấy bộ đồ bà bầu cho em rồi, hôn lễ cũng đang chuẩn bị, chi tiết cụ thể thì Duy Khiêm sẽ nói với em, chị không nhiều lời nữa.”
La Duyệt Kỳ lập tức trở nên an phận, nhìn thẳng vào Mạc Duy Khiêm nói: “Em không lộn xộn nữa, anh nói đi.”
Trái tim Mạc Duy Khiêm đập rộn lên, nuốt mấy ngụm nước miếng mới khẽ nói: “Anh yêu em.”
La Duyệt Kỳ ngẩn người một lát, sau đó vui vẻ hôn Mạc Duy Khiêm một cái thật mạnh: “Anh nói một lần em sẽ hôn anh một lần.”
“Được nha, vụ mua bán này không thiệt, anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em…” Mạc Duy Khiêm nói liền một hơi hơn 10 lần mới ngừng lại.
La Duyệt Kỳ cười híp mắt, Mạc Duy Khiêm cũng cười híp mắt, hai người dính vào một chỗ hôn đến ngọt ngấy, nhưng trước khi chìm sâu vào đê mê, La Duyệt Kỳ giơ bàn tay đang đặt sau lưng Mạc Duy Khiêm lên, hướng về phía cửa ra vào tạo một dấu hiệu chiến thắng.
Ngô Phái Thanh giận dữ xoay người, cô ta nghe nói Mạc Duy Khiêm về rồi nên muốn đi tìm hắn giải thích chuyện bát canh hôm đó, thấy cửa phòng La Duyệt Kỳ không đóng chặt liền ngó vào, nhưng chỉ ngó vào một lát cô ta đã hiểu thì ra Mạc Duy Khiêm cũng không lạnh lùng như cô ta nghĩ. Cô ta vẫn tưởng rằng Mạc Duy Khiêm mỉm cười ôn hòa, cử chỉ lịch sự nho nhã nhưng luôn tạo cho người ta khoảng cách không dễ tới gần hắn được. Đến tận hôm nay cô ta mới biết Mạc Duy Khiêm cũng có thể ôn tồn chăm sóc, thân mật với La Duyệt Kỳ đến vậy, cô ta không thể quên được câu nói đầy thâm tình “Anh yêu em” mà Mạc Duy Khiêm vừa nói kia. Ba chữ đó khiến cô ta xác định được người đàn ông này có thể vì người mình yêu mà làm mọi thứ, cũng xác nhận rằng cô ta đã yêu người đàn ông khó lường này rồi!
Nghĩ thế cô ta lại càng hận, rõ ràng vừa rồi La Duyệt Kỳ đã phát hiện ra cô ta đứng ngoài cửa, thế mà còn cố ý biểu hiện vô cùng thân mật với Mạc Duy Khiêm, loại đàn bà không biết thẹn sao có thể xứng đôi với Mạc Duy Khiêm cao quý được?
Trở lại phòng của mình, Ngô Phái Thanh căn bản không thể bình tĩnh được, toàn bộ tâm trí đều là hình ảnh Mạc Duy Khiêm toàn tâm bảo vệ ủng hộ La Duyệt Kỳ trước mặt cô ta, cô ta muốn có được tình yêu đó, tình yêu có thể khiến phụ nữ sống một đời không uổng.
Cô ta đang chìm vào đau khổ rối rắm thì có người gõ cửa phòng cô ta, Ngô Phái Thanh nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của mình rồi nói: “Mời vào.”
Sau khi thấy người tới là ai, cô ta lập tức thay đổi sắc mặt: “Cô tới làm gì?”
La Duyệt Kỳ đóng chặt cửa cười nói: “Tôi đến xem bộ dạng thảm hại của tình địch, không được sao?”