Tình Biến

Chương 72 :

Ngày đăng: 15:36 30/04/20


Ngô Phái Thanh cười lạnh nhìn La Duyệt Kỳ: “Tôi không hiểu cô đang nói gì, tôi còn có việc phải làm, mời cô ra ngoài cho.



“Nghe không hiểu sao? Đừng nói là ngay cả việc thích Mạc Duy Khiêm cô cũng không dám thừa nhận nhé, chỉ thế thôi mà cũng muốn tranh giành à?” La Duyệt Kỳ không thèm để ý tới lệnh đuổi khách của Ngô Phái Thanh.



“Dĩ nhiên là tôi dám thừa nhận rồi, tôi không bao giờ phủ nhận việc tôi thích Mạc Duy Khiêm dù, vốn dĩ dì muốn giới thiệu thôi cho Duy Khiêm, chẳng qua là bị người đàn bà vô liêm sỉ như cô dùng mấy thủ đoạn đê tiện xen vào mà thôi, cô đừng tự đắc sớm quá, chưa biết ai sẽ cười đến cuối đâu!”



“Cô không nhìn rõ người Mạc Duy Khiêm thích là tôi hay sao mà cứ ở lì mãi không đi vậy? Tôi xin chân thành khuyên cô hãy mau chóng rời khỏi nhà họ Mạc đi, điều kiện của cô không tồi, tìm một đối tượng xứng đôi yêu thương lẫn nhau không tốt hay sao mà phải ở lại đây tranh dành? Đây căn bản là một việc làm vô ích.” La Duyệt Kỳ vẫn cho rằng có thể giải quyết vấn đề một cách ôn hòa là tốt nhất.



Ngô Phái Thanh nhìn La Duyệt Kỳ, cô ta cảm thấy người phụ nữ này đúng là nực cười: “Cô là gì của nhà họ Mạc? Chẳng phải cũng chỉ giống tôi thôi sao, ngoài việc cô mang thai thì hai chúng ta có gì khác nhau nào? Cô có tư cách gì mà cao ngạo trước mặt tôi? Muốn đuổi tôi đi sao? Ngại quá, cô không có tư cách này đâu, chưa kết hôn mà đã ngạo mạn đến thế, đúng là đồ quê mùa nông cạn, cô cảm thấy mình xứng với Mạc Duy Khiêm chắc!”



La Duyệt Kỳ cũng không giận, lúc này ai giận trước sẽ là người thua trước: “Có xứng hay không cũng không phải dựa vào lời cô nói, Mạc Duy Khiêm thích là được. Cho dù cô xuất thân cao đến đâu đi chăng nữa thì cũng chỉ như cái rắm, cô có cởi hết ra nhào lên giường anh ấy thì anh ấy cũng không thèm liếc mắt một cái đâu! Tôi thật lòng khuyên cô, đừng có giở trò hề rồi sau này phải mất hết mặt mũi rời đi, tội gì phải vậy chứ? Tạm thời tôi và Duy Khiêm chưa có quan hệ về mặt pháp luật nhưng nếu tôi thấy cô không vừa mắt thì bất cứ lúc nào tôi cũng có thể làm cô cuốn xéo, cô tin không?”



Cuối cùng Ngô Phái Thanh cũng không nhịn được cơn giận trong lòng: “La Duyệt Kỳ, cô đừng khinh người quá đáng, ỷ vào đứa bé trong bụng mà thích làm gì thì làm. Người nhà họ Mạc không phải ngu ngốc, không nhìn thấu quỷ kế của cô đâu! Tôi là khách do dì Kỳ mời đến, nếu cô có đầu óc thì nên nghĩ kỹ rồi hãy nói.”



Ngô Phái Thanh cũng coi như người bình tĩnh, không bị cô chọc tức đến mụ mị đầu óc, nhưng cô đã hiểu được đại khái suy nghĩ của cô ta rồi, biết Ngô Phái Thanh không dễ dàng lùi bước mà muốn tiếp tục tranh đấu, La Duyệt Kỳ thở dài trong lòng rồi cười nói: “Vậy chúng ta hãy dựa vào khả năng nửa mình đi, tôi cũng không trách hành động của cô, dù sao Mạc Duy Khiêm cũng là một đối tượng khiến phụ nữ đỏ mắt, đã thấy sự ân cần của người vĩ đại như hắn rồi, cô không buông tay cũng là chuyện bình thường. Nhưng mà sớm muộn gì cô cũng sẽ phải hiểu ra quyền chủ động không nằm trong tay cô đâu, Mạc Duy Khiêm mới là người quyết định tất cả.”



Đợi La Duyệt Kỳ rời đi rồi, Ngô Phái Thanh ngồi sụp xuống ghế, hai tay ôm mặt, cố gắng để bản thân không bị lời nói của La Duyệt Kỳ ảnh hưởng, dĩ nhiên cô ta biết chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được nhưng cô ta vẫn thích vẫn yêu! Huống chi đâu phải cô ta không có cơ hội chứ? Cha mẹ Mạc Duy Khiêm đã chắc chắn đứng về phía cô ta rồi, thế mà nửa đường lại nhảy ra một La Duyệt Kỳ cướp đi hạnh phúc của cô ta, nếu cô ta không dùng hết sức lực mà tranh cướp hạnh phúc thì sao có thể cam tâm được chứ?



Ngẩng đầu, vẻ mặt Ngô Phái Thanh đầy đau đớn, cô ta biết dù thế nào cô ta cũng không thể buông tay!



La Duyệt Kỳ cũng cảm thấy hơi áp lực, dù cô có tự tin rằng Mạc Duy Khiêm chỉ yêu mình cô đi chăng nữa thì việc bên cạnh có một kẻ địch luôn như hổ rình mồi vẫn làm cô không thoải mái, nhất là còn phải lo lắng đến hôn lễ rườm rà, còn cả cuộc sống phức tạp sau khi kết hôn nữa, càng nghĩ càng thấy khó chịu.



“Duyệt Kỳ, em sao thế? Sao mà có vẻ nhiều tâm sự vậy?” Mạc Duy Hoa thấy La Duyệt Kỳ ngồi một mình ở sô pha phòng khách liền quan tâm hỏi.
Sau đó còn quay sang nói Mạc Duy Hoa: “Con là chị mà còn đi theo tranh cãi với em làm gì, nó nói gì con cứ đồng ý là được rồi, biện giải gì chứ. Khó khăn lắm Duy Khiêm mới về nhà ăn được bữa cơm, bớt tranh cãi đi, đừng chọc giận nó.”



“Ba mẹ đúng là coi nó thành trời mà, nó không vui mọi người đều phải chịu tội cùng nó, nó có ăn hay không thì tùy! Tiêu Tiêu, mẹ con mình cùng ăn, không cần chịu đói cùng người khác!” Ngoài miệng Mạc Duy Hoa nói thế nhưng chị cũng chỉ gắp đồ ăn cho con gái, còn bản thân cũng không động đũa, em trai chị không ăn cơm, chị làm sao nuốt trôi được chứ?



“Mọi người ăn đi, con đợi Duyệt Kỳ về rồi ăn. Con đi gọi điện thoại đã, từ trước đến giờ Duyệt Kỳ đều đi dạo với con, con lo lắng để cô ấy ở ngoài một mình.”



Mạc Duy Hoa khẽ cười, không cho là đúng nói: “Chẳng lẽ hơn hai mươi năm trước khi gặp em Duyệt Kỳ không đi dạo phố chắc? Đúng là buồn cười mà, lại nói cho dù Duyệt Kỳ chưa từng đi dạo phố một mình thì người đi cùng cô ấy lúc trước cũng đâu phải là em? Cô ấy vẫn còn những người khác cùng đi mà.”



“Lúc trước là lúc trước, đã ở bên em rồi thì chỉ có thể đi cùng em, chị còn muốn nói gì nữa hả?” Mạc Duy Khiêm cảm thấy vô cùng chán ghét khi nghe người khác nhắc đến Kim Đào.



“Mạc Duy Khiêm, em biến thái à, Duyệt Kỳ chỉ đi dạo phố thôi mà em đã để ý như thế, em có bệnh phải không?” Mạc Duy Hoa cảm thấy Mạc Duy Khiêm không thèm nói lý, cũng chẳng hiểu sao chỉ là một việc cỏn con mà nó lại phản ứng mạnh đến thế nữa.



Mạc Duy Khiêm cũng không hiểu bản thân bị làm sao nữa, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện La Duyệt Kỳ ra ngoài khi hắn không biết thì hắn liền buồn bực tức giận, tuy biết bản thân như thế là không đúng nhưng hắn không thể không để ý được.



Kỳ Ngọc Châu đành tiếp tục khuyên: “Duy Khiêm, nhất định sau này mọi người sẽ chú ý mà, con mau ăn cơm di.”



Mạc Duy Khiêm vẫn không nghe mà tiếp tục cầm điện thoại gọi cho La Duyệt Kỳ, kết quả La Duyệt Kỳ trực tiếp từ chối cuộc gọi không thèm nghe máy!



Lúc này Mạc Duy Khiêm thật sự không ngồi yên được nữa rồi, sắc mặt cũng tối sầm xuống, vừa định phát tác thì lại nghe bảo mẫu kêu lên: “La tiểu thư về rồi! La tiểu thư về rồi!”



Ngô Phái Thanh nhìn La Duyệt Kỳ bước nhanh vào nhà ăn, đám người đi phía sau còn xách theo một đống linh tinh gì đó thì cảm thấy vui sướng khi người gặp họa: Nghĩ mình là mợ hai thật sao? Sắc mặt vẫn còn thản nhiên như thế, vừa nhìn đã biết là tiểu nhân đắc chí rồi, lần này Mạc Duy Khiêm thật sự tức giận rồi! Cô ta chỉ cần ngồi một bên nhìn La Duyệt Kỳ bị dạy dỗ thôi!