Tình Đắng
Chương 121 : Người của mình (4)
Ngày đăng: 07:10 30/04/20
An Noãn bệnh suốt một tuần, trong một tuần này, Mạc Trọng Huy dường như trông chừng không rời khỏi cô nửa bước, không giây phút nào hắn để có một mình.
Thẩm Cầm Phong thấy vậy chậc lưỡi không nói nên lời, người đó chắc chắn không phải là Mạc Trọng Huy máu lạnh vô tình mà anh ta biết.
Mấy ngày An Noãn bị cảm, cô vẫn2canh cánh lo cho quán cà phê, cũng không biết trong mấy ngày cô không có ở đó, bọn họ có giúp cô trông nom cửa hàng cẩn thận không. Bệnh vừa đỡ một chút, cô liền muốn tới quán cà phê. Thế nhưng cái tên Mạc Trọng Huy này lại tuyên bố lệnh cấm bước ra khỏi cửa, trong vòng một tuần không cho phép cô8rời khỏi biệt thự nửa bước. Người làm trong nhà và tài xế đều là tai mắt của hắn, An Noãn có cảm giác mình đi đến đâu cũng bị người ta trông chừng. “Mạc Trọng Huy, có phải anh nhàm chán quá rồi không, anh dựa vào đầu mà không cho phép tôi ra khỏi nhà hả?”
Mạc Trọng Huy đã đem việc về nhà làm, đang6làm việc lại nghe thấy tiếng cô, hắn ngẩng đầu lên khỏi đống tài liệu, giễu cợt nói, “Anh vẫn thích dáng vẻ em lúc bị bệnh hơn, lúc đó em sẽ không có sức lực đi giày vò người khác.”
“Đồ biến thái nhà anh, tôi muốn ra ngoài.”
Hắn nhàn nhạt căn dặn, “Ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, đợi sức khỏe của em hồi phục hắn3đi đã rồi anh mới cho em ra khỏi nhà.” “Dựa vào cái gì mà tôi muốn ra khỏi ra còn phải đợi anh cho phép?” An Noãn bực bội xuống lầu, cô còn chưa bước ra ngoài, người làm trong nhà đã hợp tác cùng nhau ngăn cô lại, bọn họ từng người một câu xin cô, “Cô An, cô đừng làm khó chúng tôi được5không? Cô đi rồi, ngài Mạc sẽ không bỏ qua cho chúng tôi đâu.”. An Noãn tức đến mức muốn giậm chân, Thẩm Cầm Phong lại ở bên cạnh đổ dầu vào lửa, “Bây giờ thì cô biết cảm giác bị giam cầm rồi đó, ngày nào cô còn bị cảm, ngày đó tôi còn bị ngài Mạc giam cầm ở nơi này.”
“Anh ta là tên điên, các người người nào người nấy cũng điện theo anh ta sao, anh ta ép anh ở lại tại sao anh không chống đối?”
“Cô cho rằng ai cũng giống cô sao, chúng tôi không có cái bản lĩnh đó. Nếu tôi dám chống đối, tôi thật sự không dám tưởng tượng đến hậu quả đâu. Cậu Mạc chiều chuộng cô, cái gì cũng nhường nhịn cô, chúng tôi thì không được như cô.”
Về sau Lương Mộ Tinh có gọi điện thoại cho An Noãn báo cho cô biết mọi chuyện trong quán cà phê đều ổn cả, còn nói quá lên là quán ngày càng ăn nên làm ra, lúc này An Noãn mới yên tâm, lại ở nhà nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa.
An Noãn cười lên trông có phần chua xót, “Thường Tử Phi, anh đừng nói gì nữa, cũng đừng gây thêm bất cứ phiền toái gì cho em. Bây giờ em rất thích cảm giác khi ở bên cạnh Mạc Trọng Huy, chúng ta hãy quý trọng hạnh phúc hiện tại đi.”
“Em nói dối!” Thường Tử Phi vô cùng kích động, “Sao em có thể lại thích Mạc Trọng Huy được? Hắn là kẻ thù giết ba em! An Noãn, coi như là vì chú An, em cũng không thể ở bên cạnh Mạc Trọng Huy được.”
“Thường Tử Phi, bây giờ anh có nói gì đi chăng nữa cũng đã muộn rồi, chúng ta đừng có dây dưa nữa. Ly cà phê này coi như là em mời anh, sau này anh đừng đến đây nữa, không có nghĩa lý gì đâu.” An Noãn nói xong liền rời khỏi quán cà phê.
Thường Tử Phi cũng đuổi theo một mạch đến tận bãi đỗ xe. An Noãn kéo mở cửa xe, thấy Thường Tử Phi cũng đã đuổi kịp cô, bước chân cô cũng dừng lại, vô cùng khách sáo hỏi, “Thường Tử Phi, còn có chuyện gì nữa không? Nếu có thì hôm nay chúng ta cùng nhau nói hết đi.”
“Chiếc xe này là do Mạc Trọng Huy mua cho em sao?”
“Chứ sao? Ngoài Mạc Trọng Huy ra còn có ai tặng xe cho em nữa?”
Thường Tử Phi bước qua giữ chặt lấy cổ tay An Noãn, rống giận, “An Noãn, em vì tiền của Mạc Trọng Huy nên mới ở bên cạnh hắn phải không? Biệt thự, xe thể thao, quán cà phê, những thứ xa xỉ này đã làm mờ mắt, làm thay đổi trái tim em rồi sao?”
An Noãn khẽ thở dài, dứt khoát đóng cửa xe lại, lạnh nhạt nói, “Thường Tử Phi, nếu nói như vậy có thể khiến anh dễ chịu hơn, vậy anh cứ nói cho thỏa thích đi.” Thường Tử Phi bị chọc tức điên lên, hung hăng trừng mắt nhìn cô, bực tức quay người bỏ đi. An Noãn vẫn luôn nhìn chăm chú vào bóng dáng anh, vết thương của anh chắc cũng lành hẳn rồi nhỉ. Tối hôm đó An Noãn về nhà mà cứ thấp thỏm không yên, lúc ăn cơm tối, mấy lần cố gắp đồ ăn đều bị rơi ra bàn. Mạc Trọng Huy quăng đôi đũa lên bàn ăn, khẽ gầm, “Không muốn ăn thì đừng ăn nữa.” An Noãn không biết hắn đang bực chuyện gì, nhìn bóng lưng tức giận bỏ lên lầu của hắn, cô chỉ cảm thấy kỳ lạ