Tình Đắng
Chương 122 : Người của mình (5)
Ngày đăng: 07:10 30/04/20
“Trợ lý Trương, Mạc Trọng Huy làm sao vậy? Ai chọc giận anh ta à?”
Khóe miệng cậu ta co rút, nhỏ giọng nói, “Tôi không biết, dù sao cũng không phải là tôi chọc tức ngài ấy.” An Noãn oán thầm một câu, “Không chừng anh ta đã đến thời kỳ mãn kinh rồi cũng nên.” An Noãn ăn xong cơm tối rồi trở về phòng, cô do dự mãi rốt cuộc vẫn2gọi điện cho Thẩm Cầm Phong. Thẩm Cẩm Phong rất bất ngờ khi nhận được điện thoại của cô, anh ta đùa giỡn hỏi, “Người đẹp An, có điều gì chỉ dạy sao?”
“Bác sĩ Thấm, tôi có điều muốn hỏi anh, Thường Tử Phi có đến bệnh viện kiểm tra lại nữa không?”
“Không có, hoàn toàn không có, người đàn ông đó cũng thật bướng bỉnh, chẳng chịu đến kiểm tra vết thương8thêm lần nào cả.”
An Noãn khẽ cau mày, năn nỉ nói, “Bác sĩ Thẩm, anh có thể giúp tôi chuyện này không, anh gọi điện thoại cho Thường Tử Phi, bảo anh ấy đến bệnh viện làm kiểm tra tổng quát có được không?” “Bà cô của tôi ơi, cô tha cho tôi đi, nếu như tôi mà gọi điện thoại cho Thường Tử Phi, cậu Mạc không lóc da tôi ra mới6lạ đấy. Nếu như cậu ta mà biết là có đưa ra lời đề nghị này thì cả hai chúng ta coi như xong đời luôn.”
“Bác sĩ Thẩm, xin anh đó!”.
“Cô An, tôi không thể đồng ý với cô được, đừng làm khó tôi, tôi xin cô đấy, bà cô của tôi ơi, tôi không thể đắc tội với cậu Mạc được đâu.” “Bác sĩ Thẩm, anh không nói tôi không nói thì3sẽ không có ai biết được, cho dù Mạc Trọng Huy biết rồi, tôi sẽ tự mình gánh hết, bác sĩ Thẩm, bác sĩ Thẩm....” Đầu bên kia điện thoại đã bị ngắt. An Noãn chán nản thở dài, cô luôn nghĩ rằng mình mắc nợ Thường Tử Phi.
“Em gọi điện cho Thẩm Cẩm Phong làm gì?” Giọng nói trầm ấm mà mạnh mẽ của Mạc Trọng Huy bỗng vang lên, từ nét5mặt có thể thấy rõ hắn đang không vui. An Noãn cũng đang buồn bực, cô khó chịu trả lời, “Chẳng làm gì cả.” “Chẳng làm gì mà lại gọi điện cho anh ta?” “Mạc Trọng Huy, anh có thấy phiền không, tôi gọi điện cho ai cũng cần phải báo cáo với anh chắc?” Mạc Trọng Huy nắm chặt lấy cổ tay cô, bực tức nói, “Em có thái độ gì vậy hả? Anh mới hỏi em có hai câu em đã không chịu nổi rồi sao?”
“Tránh ra, đừng động vào tôi.” An Noãn dùng sức đẩy hắn ra. Mạc Trọng Huy không ầm ĩ cùng cô nữa, hắn im lặng một hồi lâu rồi quay người đi vào nhà tắm. Nghe thấy tiếng nước róc rách trong nhà tắm, An Noãn càng thấy phiền lòng. Nghĩ tới nghĩ lui lại gọi điện cho Thẩm Cầm Phong.
An Noãn mời bà ta một ly cà phê, vẻ mặt Nghệ Tuệ lại rất nghiêm trọng, “An Noãn, ngồi với dì một lát, dì có chuyện muốn nhờ cháu.” Mỗi lần Nghê Tuệ lấy giọng điệu này nói chuyện với cô, An Noãn đều có dự cảm không tốt cho lắm.
Quả nhiên, Nghệ Tuệ vô cùng đau khổ nói với cô, “An Noãn, từ khi Tử Phi xuất viện tới giờ, nó vẫn chưa chịu quay lại bệnh viện kiểm tra lần nào, gần đây bác sĩ thường xuyên gọi điện thoại về nhà khuyến nó đi kiểm tra lại, nhưng mà Tử Phi vẫn không chịu nghe, mấy người chúng ta ai khuyên nó cũng không có tác dụng. Không chỉ có vậy, Tử Phi không có ngày nào đêm nào mà không làm việc, Hoa Vũ nói có hôm còn nhìn thấy cổ nó đau đến mức không ngẩng đầu lên được, chúng ta đều rất lo lắng cho nó.”
“Dì Nghê, cháu có thể giúp gì cho dì?”
Nghệ Tuệ khẽ thở dài, nhàn nhạt nói, “Tuy là dì không muốn thừa nhận, nhưng mà sự thật là như vậy, chỉ có cháu mới khuyên được nó, Tử Phi trước giờ chỉ nghe lời một mình cháu.”
An Noãn cúi thấp đầu, trong lòng có cảm giác khó chịu không nói nên lời. “An Noãn, cháu có đồng ý giúp dì việc này không? Cháu đi khuyên nó, bảo nó đến bệnh viện kiểm tra lại, nếu cần thiết thì nhập viện tĩnh dưỡng.”
Nghê Tuệ thấy An Noãn còn chần chừ, bà ta nói tiếp, “Nếu không phải không còn cách nào khác, dì cũng sẽ không đến nhờ cháu giúp đầu. Cháu nghĩ mà xem, Tử Phi bị tai nạn xe cũng là vì cháu, coi như cháu trả ơn nó đi.”
An Noãn nhếch môi, lạnh nhạt nói, “Cháu sẽ gọi điện cho Tử Phi, nếu anh ấy có thể nghe cháu khuyên thì tốt, còn nếu anh ấy không chịu nghe thì cháu cũng đành chịu.”
“Được, chỉ cần cháu chịu giúp là được rồi. Đúng rồi, dì còn có một yêu cầu nhỏ, chuyện gì đến tìm cháu giúp cháu đừng để cho Thiến Nhu biết, cháu đi khuyên nhủ Tử Phi, chuyện này cũng đừng để cho nó biết. Dì sợ sẽ ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng hai đứa nó.”