Tình Đắng
Chương 143 : Ngoài hà tư kỳ ra, anh vẫn còn người phụ nữ khác (4)
Ngày đăng: 07:10 30/04/20
An Noãn phát hiện lúc Mạc Trọng Huy không có ở đây, cô lại thấy rất tự do, muốn làm gì thì làm, Mạc
Trọng Huy vừa trở về, cô liền bị tước mất tự do của con người rồi, làm cái gì cũng đều bị ràng buộc. Mạc Trọng Huy sáng sớm đã đến Thiên Đường, Phan Bình đã đứng chờ ở trước cửa phòng VIP từ sớm. Ông ta nơm nớp lo sợ đi theo phía sau Mạc Trọng Huy và Trương Húc, cẩn thận dè dặt bước vào phòng.2Mạc Trọng Huy vừa ngồi xuống, Phan Bình đã chủ động nhận tội, “Ngài Mạc, lần này là do tôi sai, không thể xử lý chuyện tình cảm cá nhân, ảnh hưởng đến mọi việc trong Thiên Đường, tổn hại đến hình ảnh của Thiên Đường. Mọi chuyện tôi đã xử lý ổn thỏa rồi, tin tức cũng không bị lộ ra ngoài.” Trợ lý Trương hừ lạnh, “Giám đốc Phan, hình như ông nghĩ nhầm rồi, ngài Mạc không hề hứng thú với chuyện tình cảm cá nhân của ông.”
Phan8Bình giật mình ngớ ra, nhất thời vẫn chưa hiểu được có chuyện gì.
“Giám đốc Phan, ông ăn gan hùm mật gấu rồi sao, đến máu của cô An mà ông cũng dám rút? Có phải ông muốn nếm thử cảm giác được rút cạn máu trên người không?”
Phan Bình cũng là một người thông minh, lập tức hiểu được mấu chốt của vấn đề. Ông ta nhanh chóng nói, “Ngài Mạc, xin ngài hãy tha cho tôi, bởi vì thời gian cấp bách, chúng tôi phải đưa La Hiểu Yến6đến bệnh viện gần nhất, mà đúng lúc đó bệnh viện này lại thiếu nhóm máu AB mà tôi lại là nhóm máu O. Tôi biết nhóm máu AB có thể tiếp nhận bất kỳ nhóm máu nào, nhưng bác sĩ nói do bị mất máu quá nhiều, đề nghị chúng tôi rút cùng nhóm máu với bệnh nhân, mà trùng hợp cô An lại thuộc nhóm máu AB, tôi có khuyên cỡ nào cũng không khuyên được cô ấy.” “Nói như vậy vẫn là lỗi của An Noãn?” Mạc Trọng3Huy cau mày, giọng điệu áp bức.
Giám đốc Phan bị dọa quỳ thụp xuống, “Không dám, tôi không dám nói như vậy, xin ngài Mạc xử phạt!” Mạc Trọng Huy đứng thẳng dậy tóm lấy áo ông ta, tàn nhẫn gằn từng câu từng chữ, “Phan Bình, ông nghe cho kỹ đây, cho dù La Hiểu Yến có mất máu quá nhiều mà chết tại chỗ cũng chẳng sao cả, nhưng mà ông dám rút của An Noãn dù chỉ một giọt máu thôi tôi cũng không thể tha cho ông5được!”.
Nói xong hắn không hề nể tình mà đạp một cước xuống, đầu Phan Bình bị đập xuống đất. “Có điều chuyện đã xảy ra rồi, tôi cũng không truy cứu nữa, ông tiếp tục làm cho tốt vai trò giám đốc của ông, nhưng có một chuyện ông buộc phải nghe lời tôi.”
Phan Bình bò dậy liền nói, “Ngài Mạc, mời ngài nói, tôi nhất định sẽ làm theo mọi lời của ngài!” Trương Húc nói thay cho Mạc Trọng Huy, “Ngài Mạc mong ông sẽ ly hôn với vợ, cưới La Hiểu Yến.” Phan Bình hoàn toàn chết đứng, khổ sở cầu xin, “Ngài Mạc, xin ngài giơ cao đánh khẽ, tôi không thể ly hôn với vợ được.” “Chúng tôi biết, vợ ông có quen biết với người trong Chính phủ. Ông yên tâm, ngài Mạc sẽ giúp ông giải quyết mọi chuyện.” “Không được, tôi không thể ly hôn với vợ!” Phan Bình vô cùng kích động, “Trong lúc tôi gặp khó khăn nhất, vợ tôi là người đã giúp tôi, không hề rời bỏ tôi, tôi không thể vứt bỏ cô ấy trong lúc đã ăn nên làm ra được.”
Mạc Trọng Huy bất đắc dĩ thở dài, “Hiến máu là chuyện tốt, nhưng chuyện này không thích hợp với em, cơ thể em vốn đã yếu ớt, còn rất nhiều máu như vậy, em tự soi gương xem sắc mặt em tệ đến thế nào.”
An Noãn không hề chịu thua bước đến trước gương soi, coi thường lời của hắn nói, “Đâu có, đã ăn nhiều thức ăn bổ máu như vậy, sắc mặt hồng hào lắm mà. Mạc Trọng Huy, là do anh chuyện bé mà xé ra to thôi.”
“Được rồi, anh không muốn tranh cãi với em về chuyện này nữa, xuống lầu ăn cơm thôi.” Hắn rất tự nhiên ôm lấy cô, cùng đi xuống lầu. Lại là một bàn đầy những món bổ máu, An Noãn thấy mình sắp nôn cả ra rồi, nhưng vẫn cố ép mình ăn thật nhiều. Sức khỏe là của chính mình, trong lòng cô hiểu rõ.
“Mạc Trọng Huy, chiều nay tôi muốn ra ngoài một chuyến.” An Noãn nói như không có gì quan trọng lắm.
“Không được, ở nhà nghỉ ngơi.”
Thái độ của Mạc Trọng Huy vô cùng cứng rắn. An Noãn hơi giận, buông cái thìa xuống, bực dọc nói, “Vậy thì anh đi ra nước ngoài nghỉ phép đi, tôi ghét phải nhìn thấy anh.” Mạc Trọng Huy cau mày, thế nhưng lại chịu nhường cô, “Em muốn đi đâu anh đưa em đi.” “Tôi muốn đến quán cà phê, ở đó nói chuyện tán gẫu với mọi người thú vị hơn. Ngồi một mình ở nhà chán lắm.”
Mạc Trọng Huy nghĩ đi nghĩ lại, nhàn nhạt nói, “Chiều nay anh rảnh, anh với em tới Bách Nhạc mua sắm, đổi mùa rồi, em cũng nên mua thêm vài bộ quần áo mới.” An Noãn bĩu môi, “Quần áo của tôi đã đủ nhiều rồi, cứ cách một khoảng thời gian lại có người chuyên phụ trách mang quần áo đến nhà, toàn bộ đều là những mẫu mới nhất của quý”