Tình Đắng

Chương 144 : Mạc trọng huy, chúng ta kết thúc đi (1)

Ngày đăng: 07:10 30/04/20


Mạc Trọng Huy liếc cô một cái, khó chịu nói, “Quần áo anh mua cho em, em mặc được mấy bộ?”



An Noãn không nói được lời nào.



Ăn trưa xong, Mạc Trọng Huy bắt cô ở nhà ngủ thêm một giấc rồi mới lái xe đưa cô đến Bách Nhạc. Trợ lý Trương2không đi theo, Mạc Trọng Huy tự mình lái xe.



Lương Mộ Tinh nhìn thấy Mạc Trọng Huy thì vô cùng hưng phấn và kích động, bước lên bắt chuyện, “Ngài Mạc, lâu rồi không thấy anh đến, gần đây anh bận lắm hả?”



Mạc Trọng Huy đơn giản từ một tiếng. Lương Mộ8Tinh bĩu môi, giống như hơi bị tổn thương. Cô lại chuyển sang An Noãn, “Chị An Noãn, chị đến uống cà phê với ngài Mạc à?” “Không phải, anh ta muốn đi mua sắm với chị.” “Cái gì, ngài Mạc mà lại đi mua sắm với chị á?” Lương Mộ Tinh6biểu lộ sự kinh ngạc. An Noãn nghĩ thấy cũng đúng, cô không thể nào tưởng tượng nổi dáng vẻ Mạc Trọng Huy lúc đi mua sắm với cô, sẽ không dọa chết toàn bộ nhân viên trong cửa hàng chứ, nghĩ tới đây, cô lại đổi ý, “Mạc Trọng Huy, tôi3không muốn đi mua đồ nữa, tôi xuống đi xem phim.” Anh khẽ nhíu mày, “Để anh bảo Trương Húc sắp xếp.” “Không, chúng ta tự đi mua vé, hơn nữa tôi không muốn bao cả rạp, hôm nay cứ cho Trương Húc nghỉ nửa ngày phép đi.” Mạc Trọng Huy gật5đầu, hắn biết cô gái này đang muốn nhìn thấy dáng vẻ xấu xí của hắn đây mà.



Sau khi đến rạp chiếu phim, Mạc Trọng Huy bảo cô đứng chờ ở đó, hắn chạy đi mua vé xem phim, mua đồ ăn vặt, cả quá trình đều rất trơn tru. Ngồi trong rạp chiếu phim, trên màn hình đang chiếu một bộ phim tình cảm, An Noãn cầm bắp rang ăn, Mạc Trọng Huy thì giúp cô cầm những món vặt khác. “Mạc Trọng Huy, có phải trước đây anh rất hay đi xem phim không?”



“Hửm?”



“Tôi thấy anh mua vé mua bắp, động tác không hề lúng túng, không giống như lần đầu đến rạp chiếu phim. Trước đây anh thường dẫn Hà Tư Kỳ đi à?



Mạc Trọng Huy day day trán, cúi đầu trả lời cô, “Anh chưa đưa cô ấy đi bao giờ.” “Vậy ngoài Hà Tư Kỳ ra anh còn từng có người phụ nữ khác nữa à?” “Em muốn biết sao?”




Hắn dừng lại khoảng chừng một phút, sau đó liền điên cuồng đạp ga, xe vào một cái chạy như bay trên đường. An Noãn không dám mở miệng nữa, cô không muốn chết chung với hắn vào lúc này.



Rốt cuộc cũng an toàn về đến nhà, An Noãn lại không xuống xe. “Mạc Trọng Huy, chúng ta nói chuyện một chút đi.”



Hắn cũng không xuống xe, ngón tay gõ nhẹ từng nhịp trên vô lăng. “Tôi đã từng nghĩ đến cuộc sống của một người bình thường, tìm một người đàn ông bình thường, kết hôn sinh con, sống một cuộc sống bình dị. Tôi còn trẻ, chỉ mới hai mươi sáu tuổi thôi, tôi muốn nắm lấy những năm tháng cuối cùng của tuổi trẻ. Anh là Mạc Trọng Huy, anh muốn kiểu phụ nữ nào mà không có, nên xin anh hãy buông tha cho tôi đi.” An Noãn biết hắn tức giận, cô không dám nhìn vào mặt hắn, chỉ mơ hồ thấy được bàn tay đang nắm chặt trên vô lăng của hắn, khớp tay trên đó trắng bệch ra.



“Mạc Trọng Huy, anh là kẻ thù giết ba tôi, giữ tôi lại bên cạnh anh không thấy nguy hiểm sao? Có lẽ một ngày nào đó trong đêm, tôi sẽ nhận lúc anh ngủ cầm dao mà giết anh, chết như vậy anh có thể nhắm mắt được sao? Thả tôi đi đi, giữa chúng ta không nên có bất cứ sự dây dưa nào nữa.” Mạc Trọng Huy giận quá hóa cười, nói một câu nhẹ bẫng, “Chờ anh chơi chán rồi ắt sẽ thả em đi, đến lúc đó còn có một khoản tiền đáng kể coi như là phí chia tay.”



Hắn nói xong liền xuống xe, An Noãn tức giận đuổi theo, “Tới bao giờ anh mới chơi chán đây?”



Hắn dừng bước, nâng cằm cô lên, ngả ngớn nói, “Bây giờ vẫn chưa chán, vẫn còn thích mùi vị mới lạ trên giường của em, thích dáng vẻ giương nanh múa vuốt của em trước mặt anh.”



“Mạc Trọng Huy, anh...” Cô giơ tay lên muốn tát hắn.



Mạc Trọng Huy gắt gao nắm lấy cổ tay cô, cười nói, “Cái anh thích chính là bộ dạng bây giờ của em, từ trước đến giờ không có người phụ nữ nào dám như vậy trước mặt anh. Có lẽ một ngày nào đó, em ngoan ngoãn phục tùng anh, anh sẽ cảm thấy ngán thôi.”