Tình Đắng

Chương 156 : An noãn không phải là vật thế thân cho hà tư nghiên (3)

Ngày đăng: 07:10 30/04/20


An Noãn vỗ nhẹ vai cô, cười nói, “Em về nhà nghỉ ngơi đi, hôm nay chị cho em nghỉ phép.” II “Cái này là nghỉ phép được trả lương phải không?” An Noãn nghiêm túc gật đầu..



“Vậy thì được, em thật sự muốn về nhà2nghỉ ngơi. Buổi tối những người khác ra về rồi, một mình chị nhớ chú ý an toàn nhé, nếu thấy cần thiết thì bảo ngài Mạc đến với chị.”



An Noãn nghe đến hai chữ “ngài Mạc” thì nét mặt liền lộ vẻ không vui. Lương8Mộ Tinh là người có thể nhìn sắc mặt mà đoán ý người khác, cô thử dò hỏi, “Sao vậy? Chị cãi nhau với ngài Mạc à?” “Không có, em về trước đi.”



An Noãn không quên chia sẻ tâm trạng và suy nghĩ của mình với6người khác, cho dù là người đã rất quen thuộc với mình. Bạn bè là bạn bè, cũng không phải là bạn thân, càng không phải là tri kỷ. Lương Mộ Tinh bĩu môi, cảm thấy hơi thất vọng rồi cũng rời đi.



An Noãn đợi mãi3ở tiệm cà phê đến chín giờ, lúc này bên phía biệt thự đã gọi cho cô mấy cuộc điện thoại, người làm gọi đến bảo cô về ăn cơm, tài xế gọi đến hỏi cô có cần đến đón không. Cuối cùng trợ lý Trương5lại đích thân gọi đến hỏi khi nào thì cô về nhà.



“Trợ lý Trương, xin các người đừng có ai gọi cho tôi nữa được không? Tôi giải quyết xong việc của mình rồi tự khắc sẽ về.”



An Noãn cúp điện thoại, bầu không khí trong biệt thự liền âm u nặng nề, một đám người dường như không dám dùng sức thở ra nữa, từng người một cẩn thận tỉ mỉ quan sát sắc mặt của Mạc Trọng Huy.



Mạc Trọng Huy ngồi yên lặng được mười phút, ngay sau đó liền cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.



Đúng chín giờ, Thường Tử Phi đến tiệm cà phê, cái tên này đến cũng đúng giờ thật, nhìn thấy An Noãn, anh hơi kinh ngạc, lại làm như không bận tâm mà bước vào trong, tìm một chỗ ngồi xuống, trực tiếp gọi cà phê, “Một ly capuchino.” “Xin lỗi, không còn bán nữa, tiệm chúng tôi phải đóng cửa rồi.”




Bàn tay Mạc Trọng Huy nắm thành nắm đấm, kìm nén đến mức cả người run lên.



Thường Tử Phi gần như không dám tin vào tại mình nữa, quay người An Noãn lại kích động hỏi, “Noãn Noãn, em nói lại một lần nữa, em vẫn còn yêu anh có đúng không? Anh biết em vẫn còn yêu anh mà.”



An Noãn cau mày, “Thường Tử Phi, anh đi trước đi, đi mau đi, có việc gì hôm khác chúng ta lại nói.”



“Không, hôm nay ba người chúng ta đều ở đây, em nói cho rõ đi, anh và anh ta, rốt cuộc trong lòng em có ai?” Đúng là hết chuyện để nói rồi sao, An Noãn trừng mắt nhìn Thường Tử Phi, “Thường Tử Phi, anh đi đi, em xin anh, anh đi đi!” “Không, anh không đi, muốn đi thì em đi với anh.” An Noãn không dám để anh nói nữa, cô biết sức chịu đựng của Mạc Trọng Huy có hạn, bây giờ Thường Tử Phi đã chạm đến giới hạn đó của hắn rồi. Cô bước qua nắm lấy tay Mạc Trọng Huy, kéo hắn rời đi, bất chấp việc Thường Tử Phi ở đằng sau bọn họ khan giọng hét lớn, “Noãn Noãn, em không thể đi với hắn, em là của anh!” Bước ra khỏi tiệm cà phê, rời khỏi Bách Nhạc, cơn giận của Mạc Trọng Huy dường như vẫn chưa tiêu tan.



An Noãn hừ lạnh nói, “Sao nào, chẳng lẽ anh cũng muốn đánh tôi một trận sao?” Mạc Trọng Huy liền như phát điện, nâng mặt cô trong hai lòng bàn tay, hung hăng cắn lên đó, dường như muốn cắn nát môi cô.



“Anh làm gì vậy? Điên rồi hả?” An Noãn giãy giụa đẩy hắn ra. “Con mẹ nó, anh thật sự muốn làm em ngay trên con đường lớn này, để cho tất cả mọi người đều biết em là người phụ nữ của anh.”



Ban đêm ở Giang Thành thường rất yên tĩnh, vào lúc này, trên đường không còn bao nhiêu người. Mạc Trọng Huy hét lên như vậy, tốp năm tốp ba những người qua đường đều nhìn về phía họ khiến An Noãn cảm thấy không còn chút mặt mũi nào nữa.



Cô nhỏ giọng mắng, “Mạc Trọng Huy, anh bị điên sao? Anh không sợ mất mặt nhưng tôi thì sợ.”