Tình Đắng

Chương 155 : An noãn không phải là vật thay thế cho hà tư nghiên (2)

Ngày đăng: 07:10 30/04/20


Hai ngày Mạc Trọng Huy không ở nhà, ngày nào An Noãn cũng đóng cửa ở trong phòng ngủ, người làm



có gọi thế nào cô cũng không ra. Trương Húc ở cùng với Mạc Trọng Huy ở Thiên Đường, bên kia An Noãn không ăn cái gì, bên này ngài Mạc cũng chẳng có gì khá khẩm hơn, cả người suy sụp làm cho người ta đau lòng.



“Ngài Mạc, người làm trong nhà gọi2điện đến báo, cô An lại không ăn tối, đã hai ngày rồi cô ấy không ra khỏi phòng ngủ, ai đến nói chuyện cô ấy cũng không quan tâm, cứ như vậy cũng không phải là cách.” Mạc Trọng Huy phiền não ấn huyệt thái dương, lại châm một điếu thuốc. “Ngài Mạc, bây giờ anh không thể hút thuốc được.” Trương Húc to gan nhắc nhở một câu. Mạc Trọng Huy cười8nhạt, “Bây giờ tôi còn có thể mong cô ấy sinh con cho tôi sao?”



Trương Húc ngẩn ra, nhất thời không biết phải khuyên như thế nào. “Ngài Mạc, anh vẫn nên trở về xem thử đi. Cơ thể cô ấy yếu ớt, từ hôm đó tới giờ vẫn chưa ăn cái gì, cứ như vậy cơ thể sẽ suy sụp mất.”. Theo Trương Húc nhận thấy, trước giờ ngài Mạc chưa từng sợ6bất cứ điều gì, nhưng khi đối diện với cô An, dường như ngài ấy vẫn luôn né tránh.



Tối hôm đó Mạc Trọng Huy trở về nhà, tất cả người làm đều thở phào nhẹ nhõm, “Ngài Mạc, cuối cùng ngài cũng trở về rồi, cô An đã không ăn không uống hai ngày nay rồi.”



Mạc Trọng Huy cau mày bước lên lầu.



Đấy cửa phòng ngủ ra, hắn thấy An Noãn vẫn giữ bộ3dạng ngơ ngẩn đó ngồi trên giường, hai cánh tay ôm chặt lấy mình, nước mắt cũng không tiếng động mà rơi xuống.



Trái tim Mạc Trọng Huy chợt thắt lại mãnh liệt, vào giây phút đó, ngoại trừ trái tim đang bị đau, còn có loại cảm giác bất lực bao trùm lấy hắn. Hắn bước đến ngồi xuống bên cạnh cô, ngón tay thon dài nhẹ lau đi nước mắt của cô. Nước5mắt An Noãn càng rơi xuống dữ dội hơn, cô mở miệng mà giọng nói đã khàn đi, “Mạc Trọng Huy, hãy nghĩ đến những tình cảm sâu đậm mà tôi đã từng dành cho anh, cầu xin anh buông tha cho tôi đi. Chỉ cần nhìn thấy anh, tôi liền nhớ đến ba của tôi, mỗi giây mỗi phút ở cùng với anh đều là sự giày vò. Nếu anh đã muốn tìm một vật thay thế, vậy thì Hà Tư Kỳ càng thích hợp hơn tôi, hai người đó là máu mủ ruột thịt, trên người họ chảy chung một dòng máu.”




An Noãn ăn trưa xong, người làm hơi chần chừ bê ra một bát thuốc bắc, An Noãn lại ngẩng đầu một hơi uống sạch. Giống như những gì Mạc Trọng Huy nói, cơ thể là của cô, không cần phải lấy sức khỏe của mình ra chống đối hắn, lợi thì ít mà hại thì nhiều.



Sau khi xong bữa, An Noãn bảo tài xế đưa cô đến tiệm cà phê, tài xế cẩn thận dè dặt nhìn Mạc Trọng Huy, không dám tự mình quyết định, đến khi Mạc Trọng Huy gật đầu, anh ta mới đồng ý.



An Noãn vừa đến tiệm, Lương Mộ Tinh liền kéo cô sang một bên, thở phào một hơi nói, “Chị An Noãn, cuối cùng chị cũng đến rồi, hai ngày nay em gọi mãi cho chị mà cũng không được, chị làm cho em sốt ruột phát điên rồi đấy.”



An Noãn cau mày hỏi, “Sao rồi, trong tiệm xảy ra chuyện gì sao?” “Chứ còn gì nữa, có một tên điên, mỗi tối chín giờ đều ghé qua tiệm mình, xem cà phê của chúng ta như rượu vậy, rồi còn tự mình đem rượu tới, uống tới khi đóng cửa rồi còn chưa chịu đi. Em đã liên tục tiếp anh ta cả hai đêm rồi đó, sắp bị anh ta làm tức chết rồi.”



Chân mày An Noãn càng cau chặt hơn, “Người nào vậy? Không phải là người có hứng thú với em chứ?” “Là chị thì có, anh ta uống để cho chị xem đó, trước đây cũng đã từng đến tìm chị, trông rất đẹp trai, rất cao, tên là Thường gì đó.”



An Noãn cho tóc, cảm thấy đau đầu.



“Chị An Noãn, hôm nay dù thế nào em cũng không dọn dẹp cái mớ rối rắm này cho chị nữa đâu, chị tự mình giải quyết đi, thật là phiền phức mà. Anh ta thì tốt rồi, uống say rồi thì cứ ngủ lại đây, ngủ đến ngày hôm sau trời sáng rồi lại đi. Còn em này, ở đây lại không chợp mắt được tí nào, mà cũng chẳng dám ngủ nữa, hôm sau còn phải làm việc, chị nhìn cái quầng mắt này của em đi.”