Tình Đắng
Chương 177 : Phá thai (4)
Ngày đăng: 07:11 30/04/20
Mạc Trọng Huy liếc xéo anh ta.
Thẩm Cầm Phong lập tức hối hận: “Hà hà, chỉ đùa một chút thôi mà, tôi nào dám! Cho tôi thêm một lá gan, tôi cũng không dám.”
Ăn cơm nước xong, An Noãn nghỉ ngơi một chút rồi Trương Húc lái xe đưa bọn họ tới tiệm sách. Thẩm Cầm Phong ngồi cạnh Trương Húc, Mạc Trọng Huy ôm An Noãn ngồi ở ghế sau. Tới tiệm sách, thả An Noãn và Thẩm Cầm Phong xuống xong, Trương Húc liền lái xe rời2đi.
“Chà chà, quả nhiên là sợ tôi dụ dỗ cô rồi, còn đích thân tiện chúng ta. Cô nói xem, cô bụng to như vậy, tôi bắt cóc cô để làm cái gì? Bán vào nhà chứa cũng không được bao nhiêu tiền!”
An Noãn “xì” một tiếng, lườm anh ta, tức giận nói: “Anh bớt nói nhảm đi, có giỏi thì nói trước mặt Mạc Trọng Huy ấy!”.
Thẩm Cầm Phong cười hì hì, đột nhiên sáp lại gần cô, ỡm ờ nói: “An Noãn, theo những gì tôi hiểu8về cô, đứa bé trong bụng cô nhất định là con của Mạc Trọng Huy!” Thẩm Cầm Phong vẫn muốn thăm dò cô. An Noãn lười phản ứng với anh ta, đi thẳng vào hiệu sách.
Trương Húc và Mạc Trọng Huy đi tới Thiên Đường, Thường Tử Phi đã được mời tới phòng làm việc của giám đốc Phan.
Nhìn thấy Mạc Trọng Huy, đôi mắt Thường Tử Phi tràn đầy sát khí, hai mắt đỏ ngầu hung dữ nhìn hắn trừng trừng. “Ngài Mạc có việc muốn hỏi anh,6tốt nhất là thành thật trả lời cho tôi, bằng không anh không thể gánh nổi hậu quả đâu.”
Trương Húc chặn đầu trước. “Tin nhắn đó là do cậu gửi phải không?” Mạc Trọng Huy hờ hững hỏi. Ánh mắt Thường Tử Phi tràn đầy nghi hoặc. “Tin nhắn nào?”
Mạc Trọng Huy nhíu mày: “Không thừa nhận cũng không sao. Trả lời cho tôi, vì sao hôm đó An Noãn vào nhà cậu? Lúc đó hai người đã làm gì?”
Mạc Trọng Huy không có nhà, đương nhiên Thẩm Cầm Phong cũng không ở lại ăn cơm, anh ta tìm cớ ra về. Ăn cơm xong, An Noãn nghe theo lời khuyên của Thẩm Cầm Phong, một mình ra ngoài đi dạo. Người giúp việc muốn đi theo, An Noãn liền đuổi về. Phong cảnh nơi đây quả thật rất đẹp, không khí cũng rất trong lành, An Noãn đi lang thang không có mục đích.
Cô vẫn xem biệt thự là một cái lồng giam, ở đó mỗi ngày đều cảm thấy nặng nề, chưa bao giờ có thưởng thức thế giới này một cách hẳn hoi. Tâm trạng khác đi, mắt nhìn thế giới xung quanh cũng khác. An Noãn đi một đoạn lại nghỉ một chút, thấy trời sắp tối hẳn, cô mới trở về. Một luồng sáng chói mắt chiếu tới, phía sau lập tức vang lên tiếng còi xe ô tô.
An Noãn vội tránh qua một bên, xe của Mạc Trọng Huy lướt qua bên người cô, “Vụt” một tiếng, lao đi như
bay.
Cô thấy Mạc Trọng Huy đích thân lái xe, cũng không biết hắn lại nổi điên nổi khùng gì nữa. Mặc kệ hắn, An Noãn cúi đầu tiếp tục đi về phía trước, xe của Mạc Trọng Huy đã dừng lại từ lúc nào.
“Lên xe!”
Giọng nói mạnh mẽ của hắn tràn ngập tức giận.
An Noãn thực sự không biết mình đã làm gì khiến hắn tức tối, cô bĩu môi, mở cửa xe ngồi vào ghế lái phụ. “Anh chạy chậm một chút, chạy nhanh tối sẽ nôn lên người anh đấy.”
Mạc Trọng Huy trợn mắt liếc nhìn cô, nhưng vẫn giảm tốc độ xuống. Tới nhà, An Noãn liền đi thẳng lên lầu. Ga trải giường đã được thay nhưng Mạc Trọng Huy không tới, cả đêm cũng không tới.