Tình Đắng
Chương 178 : Phá thai (5)
Ngày đăng: 07:11 30/04/20
Bên kia, Trương Húc và giám đốc Phan đánh Thường Tử Phi đến mức thoi thóp rồi mới đưa anh ta tới
bệnh viện cấp cứu. Giang Thiên Nhu đang trông nom Nghệ Tuệ, nhận được điện thoại liền vội vàng chạy tới. Phan Bình giải thích với cô: “Cậu Thường tranh cãi với người ta ở Thiên Đường, rồi xảy ra2xung đột tay chân.”
Bác sĩ chẩn đoán Thường Tử Phi bị gãy hai chân. Giang Thiên Nhu thấy chân Thường Tử Phi bó thạch cao, thương xót khóc lóc, vừa khóc vừa oán trách: “Khi không anh lại chạy tới Thiên Đường đánh nhau làm gì? Sao không kiềm chế một chút, để cho mình bị thương như thế này, anh8còn sợ nhà mình chưa đủ chuyện rắc rồi sao?”
Tay Thường Tử Phi vẫn cử động được, anh sờ lên gương mặt của Giang Thiên Nhu, khẽ khàng nói: “Xin lỗi, lại làm em lo lắng rồi.” “Biết em sẽ lo lắng cho anh thì anh cũng đừng liều lĩnh nữa, mẹ nghe nói anh bị thương đang sốt ruột muốn6chết kia kìa!”
Phan Bình khẽ ho khan mấy tiếng, cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người: “Cô Giang, toàn bộ chi phí điều trị cho cậu Thường sẽ do Thiên Đường chúng tôi chi trả, dù sao thì cậu Thường cũng bị thương ở Thiên Đường chúng tôi.” Giang Thiên Nhu tức giận quát lên: “Chúng tôi có tiền, không3cần các người thương hại!” Nói xong, cô ta thấy có điều không bình thường, đưa mắt nhìn kỹ Trương Húc, nhíu chặt đôi mày: “Anh là trợ lý của Mạc Trọng Huy phải không? Sao anh lại ở đây? Chuyện này là Mạc Trọng Huy làm đúng không?” “Cô Giang, cô hiểu lầm rồi, Thiên Đường trực thuộc Mạc thị5chúng tôi, xảy ra chuyện như vậy, tôi thay mặt ngài Mạc đến thăm anh Thường thôi.” Giang Thiên Nhu càng lộ vẻ không tin tưởng, ngày nào Thiên Đường chẳng xảy ra chuyện này, chuyện nọ, hắn có thể “đến thăm” từng người được sao. Càng nghĩ càng sai, Giang Thiến Nhu hừ một tiếng: “Ngài Mạc đã làm, chẳng lẽ không dám thừa nhận? Tôi không tin Giang Thành không có pháp luật, dù sao thì nhà họ Giang chúng tôi cũng có chút địa vị ở Giang Thành này, tôi sẽ nhờ ông tôi phân xử việc này.” Trương Húc toát mồ hôi, xem ra Giang Thiên Nhu thật sự rất yêu Thường Tử Phi. Việc đã đến nước này, Trương Húc cũng không giấu giếm nữa, cười nói: “Cô Giang, mong cô đừng làm ầm ĩ lên, bằng không, người thiệt thòi sẽ là các người đấy.”
Nói xong, Trương Húc liền bỏ đi.
Giang Thiên Nhu tức giận đến mức mặt mày đỏ gay.
Mạc Trọng Huy không tới nằm chen chúc với cô, cả đêm An Noãn ngủ rất ngon. Sáng sớm, cô tỉnh dậy xuống lầu ăn sáng. Dạo này thức ăn cho bữa sáng rất phong phú và đa dạng, món nào An Noãn cũng muốn ăn. Trương Húc hầu như bận bịu ở bên ngoài suốt đêm, Mạc Trọng Huy giao cho cậu ta nhiệm vụ quan trọng.
An Noãn thấy Trương Húc vội vã chạy tới phòng gym tìm Mạc Trọng Huy, cô nói với anh ta, nhưng hình như anh ta không nghe.
“Ngài Mạc, tôi đã tra ra là ai gửi tin nhắn đó rồi.” Anh ta ghé tại Mạc Trọng Huy, khẽ nói một cái tên, sau đó mắt hắn hơi nheo lại. An Noãn ngồi ăn sáng một mình, chợt nghe thấy bên ngoài có người la hét. “Mạc Trọng Huy, anh ra đây cho tôi! Anh là đồ ác độc, coi sinh mạng của người khác là một trò đùa!”
Làm ầm ĩ xong, An Noãn mệt rũ rượi, bị Mạc Trọng Huy ấn xuống sofa. “Nói cho tôi biết, anh đã làm gì Thường Tử Phi?”
Giọng An Noãn đột nhiên bình tĩnh lại.
Trấn an Giang Thiên Nhu xong, Trương Húc bước vào, nghe được An Noãn hỏi như vậy thì vội trả lời: “Cô An, là thế này, cậu Thường uống rượu ở Thiên Đường, xảy ra tranh chấp với người ta, rồi bị người ta đánh gãy chân.”
“Trợ lý Trương, nói sự thật cho cô ấy nghe.”
Mạc Trọng Huy bỏ lại một câu rồi xoay người đi lên lầu.
Trương Húc vuốt vuốt cái trán đẫm mồ hôi, có vẻ rất khó xử.
“Cô An, thật ra là thế này, ngài Mạc muốn biết ngày hôm đó cô và Thường Tử Phi đã làm gì ở nhà của anh ta, kết quả là Thường Tử Phi cố ý nói nhiều câu kích động ngài Mạc. Anh ta nói hai người không những lên giường, mà còn... mà còn làm rất sung sướng!”
An Noãn đỏ mặt, Trương Húc cũng hơi ngắc ngứ.
“Thường Tử Phi còn nói... mỗi lần... mỗi lần cô... làm chuyện kia... với ngài Mạc, trong lòng của cô đều là hình bóng của Thường Tử Phi. Cô cũng biết tính tình của ngài Mạc rồi đấy, hễ việc gì liên quan tới cô đều vô cùng dễ tức giận. Thế nhưng ngài Mạc tuyệt đối không ra tay, là tôi và giám đốc Phan đánh anh ta.”