Tình Đắng

Chương 192 : Mạc trọng huy, anh đã thấy đau rồi chứ? (4)

Ngày đăng: 07:11 30/04/20


“Bốp” một tiếng giòn giã, An Noãn vung tay tát cho Hà Tư Kỳ một bạt tai nảy lửa.



Đúng lúc đó, Mạc Trọng Huy được người giúp việc báo tin đã chạy tới, vẻ mặt sa sầm đi lên cầu thang. “Anh Trọng Huy, anh thấy chưa, cô ta đánh em kìa! Cô ta nói em không được đến hỏi tiền2của anh nữa, bảo em và anh phải phân rõ ranh giới. Em cũng muốn như vậy, hôm nay em tới tìm anh là muốn anh giúp anh tìm cho em một công việc ổn định, em cũng muốn quay trở lại với một cuộc sống bình thường.” Hà Tư Kỳ nói, ra vẻ oan ức rặn ra vài giọt nước8mắt.



An Noãn hừ lạnh: “Hà Tư Kỳ, cô đúng là một diễn viên trời sinh!”



An Noãn muốn trở về phòng, Mạc Trọng Huy bất thình lình nắm tay cô giữ lại, vẻ mặt nghiêm nghị, dường như rất tức giận. “Sao? Anh tin lời cô ta sao?” Mạc Trọng Huy cau mày, giọng lạnh như băng ra lệnh cho cô: “Xin6lỗi cô ấy đi, dù có thể nào thì em cũng không được đánh người!” “Buông ra, tôi không muốn nhìn thấy hai người nữa!”



An Noãn cố sức vùng khỏi tay hắn. Đúng lúc đó, hai mắt đỏ ngầu lên, Hà Tư Kỳ dùng cả hai tay đẩy mạnh vào bụng cô, An Noãn không đề phòng, lập tức lăn lông3lốc xuống cầu thang.



“An Noãn!”



Mạc Trọng Huy hét lên như xé ruột xé gan. Khi hắn chạy xuống lầu, trước mắt chỉ toàn một màu máu đỏ tươi, máu từ phần dưới cơ thể cô ào ạt chảy ra.



Một tay An Noãn chống xuống đất, một tay ôm chặt lấy bụng, mặt mày tái nhợt, đôi môi tím tái. Cô biết,5mầm sống nhỏ nhoi nằm trong bụng cô hơn năm tháng đã không còn nữa rồi, kỳ lạ là lúc này cô lại không rơi một giọt nước mắt nào. Hai tay Mạc Trọng Huy run rẩy ôm lấy cô, An Noãn cố sức vùng khỏi vòng tay hắn.



Nhìn gương mặt bỗng tái nhợt trong nháy mắt của Mạc Trọng Huy, An Noãn cười rất tươi: “Mạc Trọng Huy, anh đã thấy đau đớn rồi chứ? Chính tay anh đã giết chết đứa con của mình rồi đấy, cảm giác này có dễ chịu không?”



Mạc Trọng Huy sững sờ, mặt càng trắng bệch. “Mạc Trọng Huy, anh biết không? Đứa bé trong bụng tôi chính là con của anh! Từ đầu đến cuối, An Noãn tôi chỉ có một người đàn ông là anh, tôi và Thương Tử Phi là hoàn toàn trong sạch!”



Hai tay nắm chặt thành hai nắm đấm, cả người Mạc Trọng Huy không ngừng run rẩy.
***



Rạng sáng ngày thứ năm, An Noãn tỉnh lại, mọi người trong phòng đều reo hò mừng rỡ, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. Thẩm Cầm Phong kích động đấm ngực giậm chân: “An Noãn, cuối cùng cô đã tỉnh lại rồi. Cô mà hôn mê thêm vài ngày nữa, nhất định Mạc Trọng Huy cũng hôn mê theo cô luôn mất!”



Trương Húc đanh mặt lại, nghiêm túc nói với cô: “Năm ngày nay, ngài Mạc chỉ ăn một một bát cháo trắng nhỏ, nếu cứ tiếp tục như vậy, ngài ấy cũng sẽ gục ngã.”



Mạc Trọng Huy không sao diễn tả được tâm trạng mình lúc này thành lời, mấy ngày nay ước nguyện duy nhất của hắn là cô có thể tỉnh lại, cho dù cô tỉnh lại có nghĩa là hắn sẽ mất cô thì hắn cũng chấp nhận.



An Noãn nằm viện hai tháng, trong hai tháng này, Mạc Trọng Huy vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc cho cô. Ban đầu vì cô không thể tắm, hàng ngày Mạc Trọng Huy đều lau người cho cô.



Trong hai tháng đó, An Noãn không hề nói một câu nào, bất cứ ai nói chuyện với cô, cô đều tỏ vẻ lãnh đạm, cũng không biết có nghe được điều gì không. Cho tới trước hôm xuất viện một ngày, La Hiểu Yến đột nhiên tới bệnh viện làm ầm ĩ lên, An Noãn nói một câu: “Để chị ấy vào.”



Hai tháng không nói, giọng An Noãn khàn khàn, ngắc ngứ, Mạc Trọng Huy vừa nghe, cảm thấy lòng đau như cắt, vội cho La Hiểu Yến vào.



“An Noãn, tôi có vài lời muốn nói với cô, cô có thể bảo những người khác đi ra ngoài một chút không?”



An Noãn gật đầu, Mạc Trọng Huy lại nhíu mày. “Ngài Mạc, ngài nghĩ tôi vẫn có thể làm hại cô ấy ở địa bàn của ngài? “ Mạc Trọng Huy do dự một lát, cuối cùng vẫn rời khỏi phòng bệnh.



La Hiểu Yến đi tới ngồi xuống bên giường bệnh, thản nhiên cất tiếng: “Gầy thì có gầy, nhưng khí sắc rất tốt, xem ra Mạc Trọng Huy chăm sóc cô rất chu đáo. Hôm nay tôi tới tìm cô là vì Mạc Trọng Huy đã ra tối hậu thư cho tôi, bảo tôi phải kết liễu bản thân trước khi cô xuất viện.”